Ti lão gia tức giận vô cùng, mỗi ngày đều rống cái này hét cái kia, làm cho người ta đau đầu không chịu nổi, ông cụ tuổi đã lớn, cơn tức so với mấy người trẻ tuổi còn ghê gớm hơn mấy lần. Cuối cùng, vẫn là nhờ Diệp An An khuyên nhủ ông cụ, ông cụ thương Diệp An An nhất, thế nên chỉ có thể mềm lòng, không nói thêm lời nào nữa, Diệp An An lại làm một bàn đồ ăn thật lớn, dỗ cho ông cụ nguôi giận mới thôi.
Hôn lễ cứ như vậy mà cử hành, trên mặt báo in những dòng chữ ngay ngắn, tổng tài tập đoàn Anh quốc, đại thiếu gia của Thượng Quan gia, đây được xem như một hôn lễ vô cùng chấn động.
Hứa Lam Thanh có chút kinh ngạc nhìn Diệp Tiểu An đang nằm trong lòng Dean, Dean bất đắc dĩ mỉm cười một cái.
Còn thằng nhóc Diệp Tiểu An không hiểu gì thì đang nở nụ cười vui thích vô cùng với ông bà nội, hai bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng đong đưa, trên tay còn đeo một chiếc lắc tay bằng vàng xinh xắn.
"Dean, Tiểu An làm sao lại biến thành cái dạng này?", bà trợn mắt há hốc miệng nhìn quần áo mà Diệp Tiểu An đang mặc lúc này, một thân váy công chúa trắng bồng bềnh, tay áo cũng bồng bềnh, trên đầu đội một vòng hoa nho nhỏ, chân thì đi một đôi hài đính hạt màu hồng.
Đôi mắt màu tím chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp phớt hồng, tuy rằng mới khỏi bệnh chưa bao lâu, nhưng là thằng nhóc này thân thể đích thực là rất tốt, lúc này phải nói là cực kì vui vẻ.
"Ti lão gia sai người mặc cho thằng bé đấy", Dean cười gượng một tiếng, khi ông nhìn thấy Tiểu An thế này cũng giật mình không ít, Tiểu An An rõ
ràng là một bé trai, lại bị người ta kiên quyết chụp váy vào, còn bị kéo đi chụp ảnh thiệt nhiều, ông có thể tưởng tượng ra chờ đến lúc Tiểu An trưởng thành, nhìn lại thấy ảnh chụp của mình khi còn nhỏ, phỏng chừng tức chết mất thôi.
"Thật sự rất xinh đẹp", Hứa Lam Thanh không khỏi tán thưởng, bà vẫn biết diện mạo của Diệp Tiểu An rất dễ thương, mặc thêm bộ váy áo này vào, lại càng đẹp hơn, tựa như một tiểu thiên sứ vậy. Nếu Tiểu An là một bé gái, nhất định sẽ là một bé gái xinh đẹp không ai có thể sánh bằng.
Tiểu An này, diện mạo sao có thể xinh đẹp như vậy nhỉ.
Diệp Tiểu An hiển nhiên còn không biết chuyện gì đang xảy ra, thằng bé đang mải miết đùa nghịch với "váy" của mình, bàn tay nhỏ bé không ngừng kéo kéo vòng hoa trên đầu, rõ ràng là đang chơi rất vui vẻ.
Hôn lễ tổ chức thực long trọng, Thượng Quan Thuyên cùng Lance một người trắng, một người âu phục đen. Tây trang màu trắng khiến Thượng Quan Thuyên càng tuấn mỹ thêm vài phần, trên mặt anh đã không còn nụ cười nhạt châm chọc như trước kia, giờ đây nụ cười thực ôn hòa, còn Lance thì mặc một bộ tây trang màu đen, bao quanh thân thể anh, càng lộ ra vẻ cao lớn, mái tóc màu nâu nhạt rủ xuống bên tai, bên môi anh tuy rằng không tươi cười rõ ràng như Thượng Quan Thuyên nhưng anh vẫn mỉm cười rất dịu dàng, một nụ cười mang tên là hạnh phúc.
"Lance, đây là con gái cậu sao?", một người đàn ông tóc vàng ôm lấy đứa bé mặc váy, bước lại gần Lance, đứa bé này anh phải giành mãi mới đoạt được từ tay người khác. Vừa nhìn thấy là biết con của Lance, diện mạo giống nhau chưa nói, chính là ánh mắt màu tím kia, quả thực là không sai chút nào.
Lance chỉ nhìn Diệp Tiểu An trong lòng anh ta, thản nhiên nhướng mi một cái, đối với màn hoá trang này của con trai, trái lại lại không có phản đối gì.
"Ba ba", thanh âm trẻ con thực mềm mại dễ nghe, Lance ôm lấy Diệp Tiểu An, còn Tiểu An thì giương to đôi mắt xinh đẹp của mình ra nhìn xung quanh, hôm nay có rất nhiều người đến, nhưng mà thằng bé không sợ hãi chút nào.
"Lance, chúng ta đi thôi", phía sau, Thượng Quan Thuyên đi ra, hai người hôm nay đều là chú rể, nói thật, Thượng Quan Thuyên vẫn là có chút khẩn trương, cũng đúng thôi, anh là lần đầu tiên kết hôn đấy, đương nhiên phải khẩn trương rồi.
"Giúp tôi ôm một chút", Lance thực yên tâm đem Diệp Tiểu An giao cho người đàn ông tóc vàng, với cậu ta, anh rất yên tâm, bọn họ là bạn bè cùng nhau lớn lên, cậu ta thậm chí còn từng cứu mạng anh nữa.
"Yên tâm, con gái cậu trong tay tôi sẽ không bị mất một cọng tóc nào đâu", người đàn ông tóc vàng cam đoan, trực tiếp đón lấy thân thể mềm mại của Tiểu An, Diệp Tiểu An chính là măm ngón tay mình, hai mắt trông theo hướng mà ba ba rời đi, không hề khóc.
Người đàn ông tóc vàng bỗng cảm giác quần của mình ươn ướt, trong nháy mắt anh mới phát hiện ra là chuyện gì, cúi đầu nhìn xuống, trên quần tây trang bị dính một bãi nước.
Anh cúi đầu nhìn Diệp Tiểu An, Diệp Tiểu An lại chớp chớp đôi mắt vô tội, bộ dạng 'con nào có sai đâu'.
"Lance, con gái cậu dám tè ngay trên người tôi", anh nghiến răng nghiến lợi nói, thế nhưng lúc này chẳng ai thèm quan tâm, chỉ có anh cùng một bên ống quần ướt gần phân nửa, tay vẫn ôm Diệp Tiểu An.
"Tiểu quỷ đáng ghét này", anh ôm Diệp Tiểu An đi thẳng vào một căn phòng tìm tã, trước phải xử lý cho 'con bé' này thật tốt mới được, nếu không để cho Lance biết được anh ngược đãi bảo bối của cậu ta, cậu ta chả lột da anh chứ không đùa.
Đến lúc tháo tã ướt ra, người đàn ông tóc vàng không khỏi ngẩn người, không thể nào, anh dụi dụi hai mắt của mình mấy cái, không hề nhìn lầm, đứa nhỏ này là một bé trai. Lúc này anh quá mức kinh ngạc, thế cho nên không biết lắp ba lắp bắp nói không nên lời.
Diệp Tiểu An có chút không thoải mái động động cái chân, người đàn ông tóc vàng đành phải giúp thằng bé thay tã mới, thật sự đúng là một thằng nhóc, có điều không biết là ai nghĩ ra trò này, cho thằng nhóc này mặc váy, khiến anh cứ tưởng nó là một đứa bé gái, đúng là mất mặt thật.
Diệp An An và Giản Tiểu Phương hai người cùng mặc váy cưới, cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ rằng có một ngày cô và Tiểu Phương sẽ cử hành hôn lễ cùng nhau, cô có một giấc mộng, đó là được mặc váy cưới gả cho người đàn ông mình yêu, cô từng có một lần hôn nhân, nhưng không có váy cưới, không có lễ đường, cái gì cũng không có. Thứ duy nhất chính là một tờ hôn thú.
Lại một lần nữa kết hôn, cô đã có tất cả những gì mình ao ước, vừa ngẩng đầu lên, có liền nhìn thấy người đàn ông có đôi mắt màu tím đang bước tới, cô vươn tay ra, mười ngón tay gắt gao nắm chặt lấy nhau.
Lance kéo tay cô đi về phía lễ đường, từ nay về sau, bọn họ chính là vợ chồng, vợ chồng thật sự, vợ chồng cùng nắm tay nhau đến răng long đầu bạc, không gì có thể chia lìa.
Bên trong lễ đường nơi nơi đều là hoa hồng màu trắng, mang theo một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, Ti gia, nhà Corrine, còn có Thượng Quan gia đều là danh môn, cho nên hôn lễ này cũng là hết sức xa hoa. Khách khứa đến càng ngày càng nhiều không đếm xuể. Ti lão gia vui vẻ đến mức mọi người cảm giác ông như trẻ ra vài tuổi, mặc dù có chút mất mác, mới tìm được về đứa cháu gái vậy
mà lại phải gả cho người khác rồi, có điều, ông càng vui mừng hơn là ông có một đứa cháu rể cực kì xuất sắc, còn có một chắt ngoại xinh đẹp đáng yêu.
Ông cũng biết chuyện trước kia, không thể không nói, hết thảy đều là số mệnh định trước, thằng nhóc của Mục gia kia ông cũng rất thích, nhưng hắn lại làm Tiểu Uyển của ông tổn thương, cho nên ông đối với hắn ta coi như là hoàn toàn thất vọng.
Nhìn đôi cô dâu chú rể trên bục lễ đường, Ti lão gia cúi đầu, không để cho ai thấy được trong mắt ông đang dâng lên một tầng hơi nước.
'Con gái à, con có nhìn thấy không, Tiểu Uyển của con đã kết hôn, chúng ta sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt'.
Không ai để ý bên ngoài lễ đường có một người đàn ông đang đứng đó, nhìn vào bên trong, sắc mặt hắn hốc hác, đến khi màn hình lớn tiếp sóng trực tiếp buổi hôn lễ, hắn mới xoay người qua, một thân quần áo màu đen cực kỳ u ám.
Chương cuối cùng: Yêu chính là điều hạnh phúc nhất.
Edit: Pingki
Hắn bước vào trong xe mình, từ trong túi lấy ra một sợi vòng đeo tay tinh tế, tựa như một đoá hoa bách hợp thơm ngát mới nở, nhìn sợi đeo tay này, một giọt nước rất nhanh rơi xuống, ánh mặt trời chiếu sáng, từng tia vụn vặt xen kẽ khắp nơi.
Trên máy bay, Diệp An An cầm một phong thư, cô lấy từ bên trong ra một vòng đeo tay, đây là món quà duy nhất mà mục nham cho cô, cũng từng bị cô bán đi, nay lại quay về tay mình. Còn có một câu cuối cùng của hắn, thực xin lỗi...
Xin lỗi vì rất nhiều, xin lỗi vì đã khinh thường, xin lỗi vì hắn không biết, xin lỗi vì đã bắt cóc cô.
Một câu thực xin lỗi, kỳ thật đã nói hết tất cả, duyên phận giữa hai người, chính là hữu duyên mà vô phận, yêu hay không yêu đều đã là quá khứ. Đến khi nhớ lại, chỉ còn một tiếng thở dài sâu xa.
"Giữ lại đi", Lance ôm lấy bờ vai cô, bọn họ nên tạm biệt với quá khứ, đồ vật này, coi như kỷ niệm đi, có điều, anh vẫn có chút ghen tuông nho nhỏ. Nhưng họ chuẩn bị xuất phát sang Anh quốc, công ty bên đó cần anh, huống chi, người bên kia cũng muốn gặp Tiểu An, lần đầu tiên ngồi máy bay thằng bé đã ngủ say, Hứa Lam Thanh là người ôm thằng bé.
"Được", Diệp An An cầm lấy sợi vòng đeo tay này, hắn nói, sợi này không phải hắn mua cho người khác đeo, ngay từ đầu hắn đã quyết định tặng cô, hắn nói, ly hôn là bởi vì hắn hiểu lầm quan hệ giữa cô và Giản Vũ Phong, bên trong cũng có chút hờn dỗi, nhưng là, hiện tại đều đã qua,, nếu lúc ấy bọn họ có thể thẳng thắn thành khẩn với nhau, có lẽ bây giờ đã có một kết cục khác.
Cô nắm chặt tay Lance, hiện tại, cô đã tìm được rồi hạnh phúc của mình, hy vọng hắn cũng thế.
"Chồng à", cô tựa vào vai Lance.
"Vợ à, anh yêu em", Lance gắt gao ôm chặt cô, bên ngoài kia, từng đám mây trắng lướt qua, thực thanh khiết, không chút bụi trần.
Ở một quốc gia khác, đó là cảnh sắc gì, cô vô cùng chờ mong, cô biết, bất luận bọn họ ở nơi nào, chỉ cần có anh bên cạnh, cuộc sống của cô nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Sinh mệnh của cô, có anh, có Tiểu An, còn có ông ngoại, có anh họ, cô bây giờ, đã được nếm trải tất cả hạnh phúc thế gian này.
Hai năm sau...
Diệp An An vỗ cái trán mình, mà Lance vẻ mặt cười khổ đứng ở một bên, Ti Hạo thì cả mặt đầy bụi bặm ngồi trên sô pha, y như là mới từ trong đất chui ra vậy.
"Ông cụ vẫn còn chưa quay về sao?".
Anh uể oải hỏi, ông cụ nhà anh, gần hai năm nay, thật là càng ngày càng điên rồi, kỳ thật, không chỉ có ông ấy điên mà ngay cả bọn họ cũng muốn điên luôn.
"Ông còn đang đi chơi cùng Tiểu An", Diệp An An bất đắc dĩ nói, ông ngoại của cô càng ngày càng trẻ ra lúc này lại bỏ nhà đi ra ngoài, đương nhiên, ai cũng không nói cho, từ bên đó qua Anh quốc, còn Ti Hạo thì đang chạy qua đây tìm ông.
Bọn họ còn tưởng rằng ông mất tích, chuyện như vậy, đã náo loạn không biết bao nhiêu lần. Đầu Ti Hạo đau như muốn nứt ra.
Ti Hạo thở dài một hơi thực nặng nề, chạy đi chạy lại giữa hai quốc gia, chân anh mỏi như sắp đứt ra mất rồi.
Anh dứt khoát bỏ luôn nghề bác sĩ, ngày nào cũng như thế này, anh quả thực không chịu nổi nữa.
"Anh họ à, anh ráng chịu đừng chút đi", nhìn sắc mặt như sắp hỏng mất của Ti Hạo, Diệp An An đành phải khuyên, còn Lance thì chỉ biết bày ra vẻ mặt đồng tình nhìn, có một người ông nội như vậy, anh cũng chịu luôn.
"Anh nhịn...", Ti Hạo nhắm chặt hai mắt, cắn răng nói.
"Ba ba, mẹ", một thanh âm ngọt ngào truyền đến, Diệp Tiểu An đã lớn hơn không ít đứng trước mặt mọi người.
"Tiểu An, con làm sao vậy?", Diệp An An vừa nhìn thấy bộ dáng của Tiểu An, vội vàng kéo thằng bé qua kiểm tra.
Diệp An An mặt xám mày tro, ngay cả tóc cùng dính đất, thằng bé ủy khuất ôm cổ Diệp An An, "mẹ, ông cố ngoại khi dễ Tiểu An, rõ ràng là ông cố muốn chui vào trong hang đất, cuối cùng lại chỉ có mình Tiểu An chui".
Ti Hạo vừa nghe thiếu chút nữa hộc máu.
Còn Lance thì dang bày ra bộ dạng muốn cười mà không dám cười, chỉ biết ôm lấy con trai bảo bối của mình.
"Con bẩn quá, Tiểu An à, về sau không cần nghe lời ông cố nữa nha".
Diệp Tiểu An dùng sức gật đầu một cái.
Thằng bé biết, nghe lời ba ba thì chắc chắn sẽ không sai, bởi vì ba ba rất lợi hại nha.
Ti Hạo xoa bóp cái trán như muốn phình to của mình, đột nhiên đứng lên, "Anh không chịu nổi nữa, anh muốn tạo phản".
Diệp Tiểu An chỉ xoay người nhìn anh, đôi mắt màu tím chớp một cái. Kỳ thật, thằng bé cũng không hiểu ý trong lời nói của cậu là gì, vừa quay mặt ra liền nhìn thấy ông cố vuốt vuốt bộ râu dài đi tới.
Aiz, cãi nhau nữa nè, Diệp Tiểu An ghé vào vai Lance, từ từ khép mắt lại đi ngủ, bởi vì tiếp theo sẽ là một màn ầm ĩ bắt đầu..
TOÀN VĂN HOÀN