Nhìn nội thất tất cả đều thể hiện đây là phòng của đàn ông, đồ dùng màu đen, rèm cửa là 2 màu đen và trắng, lạnh lẽo và đơn điệu. Thật đúng là phong cách của Mục Nham, một điểm cũng không thay đổi. Mà bên trong không có chút gì là sự nhạ nhàng của phụ nữ, không có bàn trang điểm. Vốn dĩ bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, vẫn ngủ riêng phòng, thì ra ngay từ đầu, Mục Nham đã bỏ bê vợ của mình.
Anh nhìn vào Diệp An An đang ngồi trên giường.
Mục Nham, không tính là người bạt mạng buông thả, nhưng tình nhân của hắn không kém Thượng Quan Thuyên và anh là mấy. Nếu hắn có thể quan hệ với những người phụ nữ khác, tại sao lại không muốn ở chung với Diệp An An, Diệp An An không phải là mỹ nữ, nhưng lại rất thuần khiết, có một loại khí chất thuần khiết. Từ xa nhìn lại, tựa như ánh sáng của một bông cúc nhỏ, chưa thể gọi là mỹ lệ nhưng cũng không khó nhìn. Thậm chí trong mắt anh, nàng so với những người phụ nữ khác còn đẹp hơn rất nhiều.
Một năm qua, bọn họ vẫn chẳng tiến triển gì cả.
Anh biết Diệp An An là người phụ nữ tốt, cũng biết khúc mắc trong trái tim Mục Nham. Bọn họ là vợ chồng, chỉ cần Mục Nham hiểu được Diệp An An là một người con gái tốt, cuối cùng sẽ có một ngày hắn nhận ra nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn, yêu hắn mà không giữ lại gì cho mình.
Chỉ hy vọng rằng ngày ấy đến sớm, như vậy nàng sẽ không phải đau khổ, mà anh, cũng có thể sớm buông tay.
Tuy nhiên, anh đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, có lẽ, một ngày, anh đã không phát hiện ra, anh đã làm tổn thương tới người phụ nữ đơn giản này, Diệp An An.
Tương lai thực sự quá khó lường. Trái tim của anh lại một lần nữa loạn nhịp.
Anh lắc đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đã là nửa đêm, anh ngày mai còn phải đi làm, vì vậy anh quay sang nhìn Diệp An An, "An An, tôi phải về nhà, Nham giao cho cô nhé". Anh cười nhẹ nhàng, chỉ là trong mắt hiện lên một tia ảm đảm rất nhanh, không thể nắm bắt, trong nháy mắt đã biến mất. Mà anh đem cái tảng đá Mục Nham này giao cho nàng, cũng rất yên tâm.
Có thể là cho bọn họ một cơ
hội, tạo cơ hội cho người khác là tàn nhẫn với mình, thế nhưng chỉ cần nàng hạnh phúc là được rồi.
"Vâng." An An gật nhẹ đầu, tiễn Ti Hạo ra cửa, nàng biết người đàn ông này, đây là bạn thân của Mục Nham, và cũng là người duy nhất biết thân phận của nàng. Một người đàn ông rất nhẹ nhàng, làm cho nàng cảm thấy ấm áp.
Ti Hạo đi ra ngoài, đột nhiên lại quay người lại.
"An An, Nham không phải là 1 người xấu, cô đừng bỏ cuộc, khi hắn nhận ra cô thật tốt với hắn, cô sẽ nhận được những gì cô muốn", anh vừa nói vừa cười, bên trong có một số ý tứ mờ ám, Diệp An An sửng sốt một chút, sau đó gật đầu.
Ti Hạo quay đầu, nụ cười trên môi hạ xuống, không còn vết tích. Cái nàng cần, anh biết, anh có thể cho nàng, cũng chỉ có như thế.
Diệp An An nhìn theo bóng lưng anh, hơi có chút thất thần, nàng hiểu ý tứ của anh, cũng biết là anh đang an ủi nàng mà thôi, tình yêu của nàng, thực sự rất đau khổ, thực sự sẽ có ngày nào đó sao?
Nàng chưa bao giờ có ý nghĩ từ bỏ, nàng chỉ yêu anh mà thôi, cái mà nàng muốn, cũng chỉ là tình yêu của anh dành cho nàng, dù chỉ là một chút thôi cũng được, chỉ là, nó thực sự dễ dàng như vậy sao?
Vì vậy, nàng sẽ thêm kiên trì, chỉ vì cái ngày xa xôi nào đấy. Yêu một người thì chỉ cần trong nháy mắt, ví như nàng, yêu người không yêu mình, muốn anh dành tình yêu cho nàng, sẽ mất cả một thời gian dài.
Ti Hạo đi rôi, nàng đóng cửa lại, hướng đi về phía căn phòng kia, lúc này, nơi đó có một người đàn ông, đang rất cần sự quan tâm của nàng. Mở cửa ra, trên giường lớn người đàn ông đó đang cực kỳ khó chịu, quần áo trên người đã bị anh cởi hết cả, khuôn mặt tuấn tú như phát sốt đỏ bừng. Anh nhíu chặt lông mày, có lẽ đang rất khó chịu, nàng xoay người đi vào phòng tắm lấy một chậu nước lớn. Anh đang say rượu, cứ ngủ như vậy, sẽ rất khó chịu.