Đôi môi nóng bỏng không ngừng cướp đoạt môi nàng, bàn tay to hữu lực của anh trực tiếp giữ chặt đầu, khiến nàng càng gần gũi anh hơn. Đôi môi của nàng còn ngọt ngào hơn anh tưởng tượng rất nhiều, cũng rất mềm mại. Tựa hồ, nàng luôn gây cho anh những cảm giác đặc biệt, nhưng anh không muốn tìm hiểu, cũng không muốn làm rõ ràng.
Cho đến khi khóe môi có vị đắng, anh nhíu mày gắt gao, đột nhiên buông người phụ nữ trong lòng, đôi mắt đen mơ hồ mang theo chút ít tức giận nhìn người phụ nữ trước mặt. Người đang mang khuôn mặt tái nhợt giống như ma quỷ, vợ của anh.
Chẳng lẽ hôn anh, khiến cho nàng khó chịu vậy sao?
Tốt, tốt lắm. Mục Nham nheo khóe mắt cười cười, đáy mắt u ám không nhìn thấy ánh sáng, chỉ có vẻ châm chọc trên môi hiện lên ngày càng tăng, cũng càng lạnh lẽo. Ánh mắt khinh thường ấy, khiến cho An An có chút xấu hổ, tâm tư cũng đau khổ vô cùng.
"Đây là cô không muốn, như vậy, từ nay về sau, cho dù cô tới cầu xin tôi, cũng đừng mong tôi chạm vào cô dù chỉ một chút." Giọng nói của anh vang lên lạnh lùng, tàn nhẫn, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng đều là vẻ vô tình.
Người đàn ông này, thực sự, không có trái tim.
Cơ thể Diệp An An run rẩy một chút, nàng không quay đầu lại, mặt quay qua chỗ khác, nhìn qua đôi mắt luôn luôn rõ ràng trong sáng, nhưng lại chứa quá nhiều u tối. Khó có thể kiềm chế được đau đớn dâng lên trong lòng.
Chồng ơi, nếu không có tình yêu, như vậy em thực sự không muốn, em chỉ muốn được làm vợ của anh, không phải là nhân tình của anh. Những người phụ nữ của anh nhiều lắm, quá nhiều, mà em chỉ muốn là người duy nhất mà thôi.
Hôn mà không có tình yêu, em thực sự không muốn.
Muốn được là người duy nhất của người đàn ông này, nàng đã quá ngớ ngẩn và ngu ngốc rồi.
Không biết đủ, còn muốn càng nhiều hơn nữa, như vậy lại càng thống khổ hơn. Trước kia, nàng chỉ nghĩ là muốn nhìn thấy anh hàng ngày, từ sau đêm đó, nàng càng muốn nhiều hơn, muốn được anh yêu, muốn anh chỉ quan tâm nàng, thậm chí muốn là tất cả của anh.
Nhưng, anh không hề có chút suy nghĩ nào rằng sẽ cho nàng, nàng quá bình
thường, cũng là hy vọng quá xa vời rồi.
Với ý nghĩ đó nàng đóng chặt cánh cửa, giống như quyết định cho toàn bộ cuộc sống của mình, nàng nằm trên giường, kiềm chế không khóc, chỉ là nước mắt không ngừng tuôn rơi, hợp lại chảy dài xuống giường, trên giường thành một đóa hoa bằng nước mắt.
Anh nói, dù là nàng cầu xin anh, anh cũng sẽ không chạm vào nàng.
Ha ha, nàng đột nhiên cười lớn, nàng như thế nào có thể đi cầu xin anh đây, làm sao có thể, nếu như không thể có tình yêu của anh, như vậy nàng muốn vì chính mình lưu lại, tiếp tục cho mình dũng khí.
Chồng à, em chỉ muốn tình yêu của anh mà thôi, chỉ là tại sao lại khó khăn như vậy.
Mục Nham lạnh lùng đi tới phòng của chính mình , mở điện thoại di động, trong danh bạ có rất nhiều phụ nữ. "Jenny, lập tức tới nhà tôi."
Vừa ngắt điện thoại, anh trực tiếp ném lên mặt bàn, ngồi ở trên giường đợi người phụ nữ kia đến. Mục Nham anh, muốn gió có gió, muốn mưa phải mưa, phụ nữ, chỉ cần anh muốn, lúc nào cũng có thể gọi đến một đống. Diệp An An, cô thật sự là quá đáng rồi.
Trong đôi mắt đen đang giận dữ, có vài tia ảm đạm.
Diệp An An khóc mệt, ngủ thiếp đi, trong mộng vẫn còn vang vọng giọng nói tuyệt tình của người đàn ông kia. Đúng lúc, nàng đang mơ màng thì nghe tiếng chuông cửa reo vang, nàng tỉnh dậy, dụi dụi đôi mắt, tiếng chuông cửa rõ ràng truyền đến.
Đi dép vào, nàng vội vàng ra mở cửa, đã rất khuya rồi, nàng không biết là ai đến. Ngoài bạn bè và thư ký của Mục Nham chưa từng có ai đến đây, bởi vì Mục gia luôn luôn không muốn cho người ngoài biết mối quan hệ của họ, càng không muốn để người khác biết Mục Nham đã kết hôn, mà đối tượng kết hôn lại là nàng, một người phụ nữ bình thường cái gì cũng không có.