Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chỉ Là Giao Dịch


trước sau

"Nham, em còn muốn." Người phụ nữ vươn tay nhẹ nhàng vỗ về thân thể anh, nghiêng người, hôn lên đôi môi hoàn mỹ của người đàn ông, bạc môi của anh sít sao siết chặt, lộ ra vẻ lạnh nhạt.

Mục Nham mặc cho cô ta hôn, con ngươi đen mơ hồ hiện lên sự phiền chán, anh đột nhiên cảm thấy bẩn , mạnh bạo hất tay cô ta ra, người phụ nữ bị đẩy ngã ở trên giường.

"Nham, đừng vô tình như thế, anh xem chúng ta không phải vừa mới rất thích hợp hay sao? Rất khoái lạc không phải sao?" Ả chưa từ bỏ ý định ngồi xuống, tuy rằng bị anh đẩy, thật sự rất đau, nhưng, ả bây giờ không muốn buông tha người đàn ông này, dù sao, anh cũng đã rất lâu cũng chưa có đi tìm nàng.

Kỳ thực, ả cũng biết, người đàn ông này luôn vô tình, cũng vô tâm, mà ả cũng không dám nghĩ được anh yêu, thế nhưng, chỉ cần anh có thể cùng ả ở một chỗ, như vậy, ả cũng đã mãn nguyện lắm rồi.

Mục Nham nhíu mày, chợt cảm thấy phiền chán không khí nơi này, ngẫu nhiên, anh cũng vì vậy mà lại nhớ tới mùi vị thanh thanh nhẹ nhàng kia, đó không phải là thứ mà người phụ nữ này có, cũng như không thể tìm thấy ở bất cứ người phụ nữ nào khác của anh.

"Tôi không thích phụ nữ tự cho mình là thông minh." Đôi mắt anh lạnh nhạt bỏ qua thân thể trần trụi của cô ta, không thèm liếc mắt đến một cái, đi nhanh ra ngoài, ý tứ của anh rất rõ ràng, chắc chắn người phụ nữ này cũng đã hiểu.

Người phụ nữ kia cũng không dám nói thêm câu gì, người đàn ông này từ trước đến nay luôn lãnh đạm vô tình, thế nên, ả biết rõ không nên chọc đến anh, ả rất muốn yêu anh, thế nhưng, ả cũng biết, anh là người mà ả không bao giờ có được, bọn họ ở cùng một chỗ cũng chỉ là ở trên giường mà thôi.

Sau khi Mục Nham ra ngoài, người phụ nữ mới đem chi phiếu vừa cầm trong tay đưa lên, khóe môi kéo lên cao, hôn vào tấm chi phiếu, khoản tiền mà anh cho ả quả thực
là hào phóng. Ả kéo chăn che lấy thân thể trần trụi, đem chi phiếu cẩn thận cất xuống dưới gối, phòng này thật sự thoải mái, đồ đạc vô cùng xa hoa, nếu như có thể, được ở cùng với anh cả đời thì thật là tốt, đương nhiên, ả không dám mơ mộng được trở thành thiếu phu nhân của Mục gia, cũng chỉ dám nghĩ như vậy mà thôi.

Mục Nham đi ra ngoài, anh hơi hơi nheo mắt nhìn cánh cửa sát vách, phòng này cách âm rất tốt, thế nhưng, chỉ cách một bức tường, chắc chắn nàng có thể nghe được.

Cười khẩy, nàng chắc hẳn là nghe rất rõ anh vừa làm cái gì?

Anh không phải chỉ có một người phụ nữ duy nhất là nàng, thế nhưng, lại không biết vì sao, trong lòng anh lại có chút kiềm nén, luôn luôn có cảm giác phản bội, lần đầu tiên, suy nghĩ quái lạ này lại làm anh buồn bực, đưa tay vuốt tóc, anh chuyển hướng đi xuống cầu thang, nhưng vừa đưa mắt nhìn, đã thấy một người phụ nữ đang cuộn mình nằm ở sô fa.

Con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, anh đi vào, thấy người trên sô fa nghiêng mình, làm ra tư thế ngủ tự bảo vệ, lông mi dài buông xuống, rơi trên mặt, nhợt nhạt chiếu thành bóng mờ, khuôn mặt của nàng rất nhỏ, hay là bàn tay anh quá lớn, lúc này, đôi môi nàng mím chặt, làn da có vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống. Tóc đen vương trên vai, có một vài sợi mỏng manh rơi trước ngực của nàng, theo hô hấp của nàng mà lên xuống, động tác thập phần tự nhiên.

Con ngươi đen của Mục Nham chăm chú nhìn chằm chằm vào người con gái trên sô fa, nhìn thật lâu, thật lâu, đôi mắt hiện lên vẻ quan tâm, khóe môi chợt cong lên, thật đúng là người phụ nữ thông minh, chạy đến đây ngủ, nhưng mà, rất nhanh, con ngươi đen của anh nhanh chóng hiện lên vẻ mê man, rồi lại trong nháy mắt biến mất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện