Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Bị Nhốt Trong Thang Máy


trước sau

Tan tầm, Mục Nham nhanh chóng thu dọn lại bàn làm việc. Vừa rồi, Ti Hạo gọi điện cho anh hẹn tối nay đi chơi. Thường thì, bọn họ sẽ đến một Pub cao cấp nào đó, uống rượu, nói chuyện phiếm, sau đó tìm một cô gái qua đêm. Nhưng hôm nay, anh không có tâm trạng để đi.

Để điện thoại di động trong túi áo, anh đi ra khỏi văn phòng. Ở công ty, ngoài vài người bảo vệ phải trực ở bên ngoài, những người khác đều đã về. Có lẽ, anh là người cuối cùng đi ra.

Hướng về phía thang máy dành riêng cho tổng tài, anh lấy miếng card, lướt nhanh qua khe cắm. Bình thường thang máy này chỉ có một người dùng, nói cách khác, cũng chính là thang máy chuyên dụng của anh. Đi vào trong, anh nhắm hai mắt, tựa vào thang máy. Cảm giác lâng lâng nhanh chóng truyền đến.

Đột nhiên thang máy dừng lại, đèn vụt tắt. Bốn phía là một mảnh tối đen. Nhưng trong bong tối ấy, còn có một người đàn ông, ánh mắt sáng rực.

" Chết tiệt" Anh khẽ chửi, ấn nút báo khẩn cấp. Vẫn không có phản ứng gì... Thật là... những người này, đúng là đã phí tiền nuôi bọn họ rồi.

Anh liền rút điện thoại di động ra, định gọi, mới phát hiện máy hết pin. Ánh mắt sắc lạnh. Anh nắm chặt điện thoại, tưởng chừng như muốn đập vỡ luôn. Một lúc lâu sau, anh mới lấy lại được bình tĩnh, cất điện thoại vào túi. Đoán chừng, nếu như không có ai nhìn thấy tín hiệu báo khẩn cấp vừa rồi, thì chắc anh phải ở lại đây cả đêm mất. Thời tiết lúc này rất lạnh, anh lại chưa ăn cơm, sẽ rất khó để ở lại đây.

Anh đột nhiên cười nhẹ, nụ cười vô cùng lạnh lùng. Anh rút từ trong túi ra điếu thuốc lá, bật lửa. Ánh sáng làm khắc sâu thêm nét tuấn mỹ trên gương mặt anh. Trong giá lạnh, gương mặt ấy không thể tìm nổi một chút biểu cảm.

Gõ nhẹ cho tàn thuốc rơi xuống, ánh lửa hiu hắt trên những ngón tay anh. Lúc này, ngoài chờ đợi ra, anh cũng không biết làm gì khác.

Cầm điếu thuốc trên tay, anh tựa vào vách thang máy. Lúc này, ở công ty, thiết bị điều hòa hình như cũng đã ngưng hoạt động. Mà anh thì lại chỉ mặc áo vest, quả thực cảm thấy rất lạnh.

Không thể không nói, hiện tại anh rất nhớ nhà, có vợ của anh, có một bữa tối nhẹ nhàng nhưng cũng rất ngon miệng, có căn phòng ngày nào cũng được dọn dẹp đến không có một hạt bụi. Mặc dù không hề muốn nhưng lúc này người mà anh nghĩ đến lại chính là nàng.

Ở bên cạnh nàng, anh cảm nhận được thứ gọi là gia đình.

Tại Mục gia.

Diệp An An cho tay vào trong túi áo lông, thỉnh thoảng mắt lại nhìn lên đồng hồ. Bây giờ đã gần 10 giờ đêm. Đáng ra lúc này, anh đã về đến nhà rồi. Tại sao đến giờ vẫn chưa thấy đâu. Nàng
đi ra phía cửa. Vừa mở cửa ra, một luồng gió lạnh đã táp vào người, khiến nàng rùng mình. Bên ngoài, quả thực rất lạnh.

Anh hôm nay không về sao? Ở bên ngoài, không biết anh có lạnh không?

Ý nghĩ vừa xuất hiện khiến nàng lập tức lắc đầu. Làm sao có thể chứ. Có lẽ lúc này, anh đang cùng ăn tối với cô gái nào đó ở một nhà hàng cao cấp. Sau đó, sẽ cùng qua đêm với cô ta.

Nàng ngồi ở sofa, nhìn bàn đồ ăn mình đã chuẩn bị. Không biết từ khi nào, chờ đợi đã trở thành thói quen của nàng. Chỉ khi nghe tiếng đóng cửa ở phòng bên cạnh, nàng mới có thể yên tâm mà ngủ. Dù sao, chỉ cần như vậy thôi, nàng cũng có thể cảm nhận thấy sự gần gũi từ nơi anh.

Không có anh buổi tối thật rất lạnh lẽo. Tuy rằng cho tới lúc này, rất ít khi anh nói chuyện với nàng. Nhưng ít nhất, nơi này vẫn còn có một người mà nàng yêu sâu sắc, cho nàng cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp, khiến cho mùa đông cũng không còn quá lạnh nữa.

Bàn đồ ăn nguội dần đi. Không biết có cần đi hâm nóng lại không? Kỳ thật, nàng đã định đi làm nóng lại mấy lần nhưng, nàng đâu thể ăn hết nhiều đồ như vậy. Rất nhanh, không biết vi sao, đột nhiên nàng cảm thấy hơi bất an.

Đứng lên, nàng đi về phía chiếc điện thoại, cầm lên, tay run run, bấm những số mà nàng đã sớm ghi tạc trong đầu. Rất lâu sau, tay nàng khẽ run nhẹ, buông điện thoại xuống. Nàng thực không biết lúc này có lên quấy rầy anh. Nếu quả thực lúc này anh đang vui vẻ bên cô gái khác, chẳng phải nàng sẽ cảm thấy càng thống khổ hơn hay sao? Nàng đâu cần làm vậy chứ.

Nhưng...nàng cắn môi, cuối cùng vẫn quyết đinh cầm ống nghe lên. Bởi không biết tai sao, nàng đột nhiên cảm thấy rất lo lắng.

Điện thoại một lúc lâu, mới bắt đầu thông máy. Trong lúc chờ đợi, trái tim nàng cứ đập liên hồi, bàn tay cầm điện thoại cũng đã túa ra một lớp mô hôi.

" Thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy..."

Tắt máy, Diệp An An đặt điện thoại xuống, lông mày nhíu lại. Sao lại đột nhiên tắt máy. Từ trước tới nay, dù là buổi tối anh cũng chưa bao giờ tắt máy. Sao bây giờ đột nhiên lại không liên lạc được.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện