Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Hạnh Phúc Mơ Hồ


trước sau

Diệp An An nhìn người đàn ông điềm tĩnh trước mặt mình. Anh vẫn vậy, vẫn rất lạnh lùng, rất cứng rắn, khuôn mặt cũng không có biểu hiện gì. Chỉ có điều, trong đôi mắt kia lại chất chứa rất nhiều cảm xúc, những cảm xúc mà nàng không thể nắm bắt được, nhưng nó lại cho nàng cảm giác vui mừng. Thoạt nhìn, trận ốm ngày hôm qua cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến anh, trông anh vẫn rất khỏe mạnh.

Nàng thở dài nhẹ nhõm, kỳ thực, cho đến bây giờ nàng vẫn rất lo lắng cho anh.

" Anh có khỏe không?" Diệp An An đột nhiên mở miệng, giọng nói cẩn trọng. Nàng không thể che giấu nổi sự quan tâm của mình với anh. Dù sao, đúng là, đêm qua, anh đã dọa nàng chết khiếp.

Chỉ là cảm cúm, nhưng sao lại nghiêm trọng vậy chứ? Người đàn ông này yếu đuối hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, không phải chuyện gì anh cũng làm được, ít nhất, cũng có lúc anh bị ốm.

" Không sao" Ánh mắt anh lắng xuống, điềm tĩnh mà nhìn nàng, bao nhiêu lạnh lùng thường ngày dường như cũng đã bỏ hết xuống. Đây là lần đầu tiên anh dùng ánh mắt này để nhìn nàng.

Có chút dịu dàng, cũng có chút mơ hồ.

Diệp An An tiến lên phía trước, đón lấy áo khoác và túi xách trong tay anh, rồi bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Nàng biết anh là người ưa sạch sẽ.

Mục Nham ngồi vào bàn. Trên đó đã có sẵn rất nhiều món ăn. Bất kể là lúc nào, khi anh về đến nhà đều có thể nhìn thấy bữa tối mà nàng làm. Dần dần, với anh nó đã trở thành một thói quen.

Kỳ thực, anh không hề cảm thấy phiền hà vì sự chu đáo này của nàng. Thậm chí, anh còn có chút chờ mong.

Diệp An An xoay người. Nàng nhìn thấy anh đã cầm đũa chuẩn bị ăn rồi. Như thế này thật là tốt. Nàng không có yêu cầu cao sang gì, chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh ăn những món mà mình làm, cũng đã đủ khiến nàng mãn nguyện.

" Cùng ăn đi" Mục
Nham đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, lông mày hơi nhíu lại. Cô gái này quá mức trầm mặc. Thật không biết nàng đứng đó làm gì, nhiều đồ ăn như vậy, một mình anh làm sao có thể ăn hết. Rõ ràng nàng luôn làm hai phần ăn nhưng lại luôn để anh ăn một mình. Thật không biết nàng muốn gì nữa?

Diệp An An khẽ gật đầu, ngừng một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi ngồi xuống đối diện với anh. Nàng ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói. Quan hệ của bọn họ có lẽ đang dần thay đổi.

Cúi đầu, một tia nước cũng theo khóe mắt nàng chậm rãi rơi xuống. Lúc này, nàng tưởng chừng như hạnh phúc đang ở ngay trước mắt và nàng có thể chạm tay tới.

Ngọn đèn chiếu những tia sáng dịu dàng, dừng lại trên người họ. Cái cảm giác ấm áp cứ mỗi lúc một dâng lên giữa hai người, rất nhanh có lẽ, cả hai đã cảm nhận được thứ gọi là hạnh phúc.

Nhưng, cảm giác ấy có thể duy trì được bao lâu? Có lẽ chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Cơm nước xong, Mục Nham ngẩng đầu thấy Diệp An An đang dọn dẹp trong bếp. Anh đứng lên, chuẩn bị đi lên lầu, chợt nhìn thấy chỗ len ở trên sofa. Kỳ thực, anh đã thấy chiếc áo mà nàng đang đan dở dang, tay áo mới chỉ đan được một nửa, nhưng cũng đã có thể nhìn thấy hình dáng của nó. Làm rất cẩn thận, cầm trên tay cho người ta cái cảm giác rất ấm áp.

Đôi mắt anh hơi khép lại, không hiểu vì sao, cầm chiếc áo lên, khẽ ướm vào người. Rất vừa vặn. Anh khẽ mỉm cười khiến khuôn mặt trở nên vô cùng dịu dàng, chỉ là không ai có thể nhìn được biểu hiện đó của anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện