Nàng bước vào biệt thự. Không khí đằng sau cánh cửa ấy so với bên ngoài thực rất ấm áp. Thứ cảm giác ấm áp này làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Thở ra một hơi dài, nàng đi tới phòng khách. Cả căn phòng rộng lớn như thế, lại chỉ có một mình nàng.
Nàng ngồi trên salon, nhìn đến chiếc áo len vẫn còn dang dở. Thời tiết lúc này đã vào đông, rất lạnh, nàng tự nhủ cần phải cố để làm cho xong. Trong tay nàng, chiếc áo đã sắp hoàn thành. Khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng có thể mang chúng đi tặng rồi. Tiểu Phương một đôi bao tay, Giản lão gia và Giản phu nhân là khăn quàng cổ, còn chiếc áo này là dành cho Giản đại ca. Nàng không có gì để tặng bọn họ, chỉ có thể tự mình làm những thứ đồ này. Mặc dù, nó không đáng giá nhưng cũng thể hiện thành ý của nàng.
Nàng ngắm nghía chiếc áo. Nó có gam màu đen trầm rất thích hợp tặng cho đàn ông. Nghĩ đến đây, nàng chợt nhớ tới anh, nếu anh có thể mặc chiếc áo này thì thật tốt. Nhưng làm sao có thể xảy ra chuyện như thế. Quần áo mà anh mặc từ trước đến nay đều là đặ may của những nhà thiết kế nổi tiếng, làm sao anh có thể xem trọng một thứ đồ thủ công thô ráp như thế này.
Ánh mắt nàng lại trở nên chua xót, nhưng đôi tay vẫn tiếp tục cầm que đan thoăn thoát hoàn thành những mũi cuối cùng. Cho đến khi chiếc áo đã hoàn thành, nàng gập gọn để lại trên salon. Liếc nhìn đồng hồ, giờ này chắc có lẽ anh cũng đã sắp về rồi, nàng thu dọn lại một chút rồi tiến vào bếp. Có thể nấu ăn cho người đàn ông mà mình yêu thương, đối với nàng mà nói là niềm hạnh phúc lớn nhất của người phụ nữ. Không cần biết người khác nghĩ thế nào, nhưng với nàng, đây là biện pháp duy nhất để có thể tiếp xúc gần gũi hơn với anh.
Mục Nham khẽ phẩy bỏ những hạt tuyết nhỏ rồi bước vào nhà. Anh đôt nhiên dừng bước chân. “Gia đình” anh cảm thấy kỳ lạ với chính bản thân mình. Thật không thể ngờ, có một ngày, anh đi làm đúng giờ, tan tầm đúng giờ. Thượng Quan Thuyên còn trêu anh
có phải đã rất lâu rồi không ngủ cùng đàn bà.
Anh cũng không thể lý giải được là vì sao. Dạo gần đây, anh không còn ham muốn thể xác với những người đàn bà khác, nhưng mỗi ngày đều rất chờ mong được trở về, ăn bữa cơm mà nàng chuẩn bị.
Cắm chìa khóa vào ổ, bên ngoài, trời lạnh như vậy, nhưng ở bên trọng lại được bao trùm bởi cảm giác ấm áp vô cùng. Điều này khiến anh cảm thấy thoải mái, bao nhiêu mệt nhọc của một ngày làm việc cũng đều tiêu tan hết.
Buông túi công văn ở trên tay xuống, anh ngồi tựa lưng vào salon, ngồi ở đây anh có thể nghe thấy tiếng nàng đang chuẩn bị bữa tối. Nhìn sang phía salon bên kia, ánh mắt anh dừng lại ở chỗ chiếc áo len, anh hơi nhíu mày. Mở chiếc áo ra ngắm nghía, tốt lắm, mới qua một ngày mà đã gần hoàn thành rồi.
Lúc này, anh thực sự muốn ướm thử chiếc áo lên người, nhưng cuối cùng anh vẫn kìm lại, đặt chiếc áo xuống. Anh chờ để chính tay nàng đưa nó cho mình.
Nghĩ đến đây, anh chợt thấy trái tim mình chợt trào dâng lên một cảm xúc khó tả. Chỉ có điều, cảm xúc ấy cũng không làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Diệp An An bưng bát đồ ăn đi ra, vừa đúng lúc nhìn thấy anh đang ngồi trên salon. Dạo gần đây anh thường về nhà rất đúng giờ. Nàng khẽ cười, nàng tin rằng rồi sẽ có một ngày anh sẽ thích nàng. Chỉ là thích thôi, nàng không dám vọng tưởng xa hơn.
Chuẩn bị bày biện món ăn ra bàn, Giản Tiểu Phương vẫn hay trêu nàng giống như một bà nấu bếp, nhưng công việc này lại khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ. Mục Nham đã ngồi vào bàn. Chiếc ghế đối diện cũng đã hơi kéo ra. Nàng bỏ tạp dề rồi ngồi xuống. Mặc dù, trong suốt bữa ăn, hai người không nói chuyện gì nhiều, nhưng cái không khí im lặng ấy lại cho người ta cái cảm giác vô cùng ấm áp.