Buông điện thoại xuống, Diệp An An cúi đầu nhìn đôi bao tay đan len trong tay, vẫn còn một chút nữa, hy vọng có thể kịp, cô dụi dụi mắt, tiếp tục đan.Ngày mai là có thể tặng được rồi. Thời gian một tháng, cũng lâu, hy vọng họ có thể thích.Cô đột nhiên chăm chú nhìn cánh cửa lớn đang đóng kia, trong đôi mắt bỗng tối sầm đi vài phần, lại là một ngày mai nữa, mà ngày mai anh sẽ đến sao?Nhà của cô, cũng là nhà của anh.Ngày thứ hai, Mục Nham trực tiếp lái xe tới bệnh viện, Ti Hạo chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn thân mật ôm lấy Cố Nghê Y mà rời đi, anh xoay người, góc áo trắng tung lên thành một mảnh lạnh lẽo, mãi cho đến khi biến mất lần nữa.Cố Nghê Y ngồi trong xe, điều hòa trong xe mở rất lớn, cô thực thoải mái tựa vào ghế xe, có chút mê muội nhìn sườn mặt hoàn mỹ quen thuộc của người đàn ông, ngũ quan lập thể mà cương nghị, ánh mắt tuy rằng không phải lớn quá, thế nhưng lại vô cùng sắc bén mà thu hút người khác, lúc nào cũng phát ra tia áp lực vô hình.Người đàn ông này, lúc trước sao cô lại ngốc như vậy, lại vứt bỏ hắn, cũng may là bây giờ vẫn chưa muộn, rốt cục hắn cũng quay về bên cô. Cô tự tin, có thể khiến cho bên người hắn chỉ có một người phụ nữ là cô, chỉ mình cô mà thôi.Về phần những người phụ nữ khác, kể cả Diệp An An kia, sao có thể là đối thủ của cô được. Cô có một ưu thế vượt hẳn so với bọn họ, đó là người đàn ông này yêu cô.Cho dù không yêu được giống như trước kia, nhưng mà hắn vẫn còn yêu cô.Mục Nham suốt dọc đường đi không nói một câu, chỉ chuyên tâm lái xe, hắn đem Cố Nghê Y tới một căn biệt thự khác. Nơi này là nơi mà hắn thường mang bạn gái đến qua đêm, hơn nữa cũng đã rất lâu rồi không có đến nữa, từ sau khi chạm qua người phụ nữ kia, hắn cũng rất ít đến đây.Xe dừng lại, Mục Nham xuống xe, trực tiếp mang theo Cố Nghê Y đi vào. Bên trong vẫn có người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp quét tước thực sạch sẽ. So với căn biệt thự kia, nơi này thật đúng là lộ vẻ thanh tịch hơn. Thì ra, thiếu một người lại có thể thiếu đi rất nhiều như vậy.“Buổi sáng sẽ có người đến dọn dẹp, việc này em không phải làm, anh sẽ đưa cho em một cái thẻ, em muốn mua gì cũng được, bên ngoài có nhà hàng, đi bộ vài bước là đến, nếu có thể thì mình em tự làm cũng được”.Hắn nói rất nhiều, đơn giản an bài cuộc sống cho Cố Nghê Y.Cố Nghê Y trực tiếp đi qua ôm lấy thắt
lưng người đàn ông, cô bĩu môi, “Nham, sao anh lại quên rồi, em sẽ không nấu cơm, mỗi ngày anh đều phải cùng em ăn cơm, bằng không em sẽ sẽ không ăn”.Trong con ngươi Mục Nham gắt gao một chút, nhưng không có phản đối, dù sao đã quyết định chấp nhận cô ấy, vậy thì chút yêu cầu này, hắn cũng có thể làm được, chỉ là, hắn lại có nửa phần hơi do dự.Cầm lấy túi xách tài liệu của mình, hắn nhìn một chút đồng hồ trên cổ tay, đẩy người phụ nữ đang ôm mình ra, ngay cả hắn cũng không phát hiện sự lạnh nhạt này.“Anh phải đi làm, buổi tối anh sẽ quay lại, ngoan”, hắn cúi đầu, hôn lên cáo trán của cô một cái, con ngươi đen lại, nhưng lại bình tĩnh, trước đây cũng chưa từng sợ phải dịu dàng như vậy, giống như là không cố ý, cũng giống như là ép buộc chính mình vậy.“Uhm, em biết rồi, em sẽ chờ anh về”, Cố Nghê Y ôm cổ người đàn ông, nhìn hai mắt hắn, ánh mắt lưu luyến không rời lưu luyến không rời nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của người đàn ông.Mãi đến khi người đàn ông đi ra ngoài rồi, cô mới xoay người lại, nhìn lên nhìn xuống bắt đầu đánh giá tòa biệt thự này. Thật đúng là một chỗ thật tốt để kim ốc tàng kiều, hắn thật đúng là đem cô thành bao tình nhân riêng, thực đáng tiếc Cố Nghê Y cô sẽ không làm tình nhân, cô muốn, chính là làm vợ hắn!Ngồi lên sô pha, cô lấy ra di động của mình, gọi một cuộc điện thoại.“Alô, tôi là Cố Nghê Y, chuyện tôi muốn anh điều tra, bây giờ thế nào rồi?”.Mãi cho đến khi thanh âm bên kia chấm dứt, cô mới buông di động trong tay xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười tự nhiên mà lạnh lùng, không ai có thể cướp đi toàn bộ hắn, Diệp An An, cô cũng vậy.Trách thì trách là cô người nên kết hôn cùng hắn, không nên để hắn phải để ý cô, mặc kệ là ít hya nhiều, kẻ nào ngăn cản cô, đều đáng chết.Buổi sáng Diệp An An ngồi dậy, xoa nhẹ cái trán của mình, cô đứng lên, người đàn ông kia quả nhiên vẫn là một đêm không về, cô mặc quần áo của mình vào đi đến phòng ăn, lại cầm thức ăn trên bàn lên, từng cái từng cái quăng vào trong thùng rác, thật là đáng tiếc, cúi đầu, trong mắt ngập tràn nước mắt.Cô đem áo lông mặc lại cho tốt, miễn cưỡng nở một nụ cười, mấy thứ này, muốn đem đi tặng thôi.