Cuộc đời giống như một đầm nước sâu, thời gian giống như con thuyền lướt nước, một con thuồng luồng nguy hiểm ẩn núp dưới mặt hồ sâu nhe ra nanh nhọn, người trên thuyền rũ mắt nhìn xuống, chỉ có thể thấy một bóng thuyền yên ả không gợn sóng như ban đầu.
Để chuẩn bị cho tương lai của Duẩn Nhi, Yến Sâm đem cả những việc vụn vặt mà suy tính, chỉ không ngờ rằng, xa xỉ nhất lại chính là thời gian.
Trời cao ban cho hắn bình yên quá ngắn ngủi, luẩn quẩn một hồi, đã chỉ còn lại ba ngày.
Buổi tối đó trước khi chìm vào giấc ngủ, Yến Sâm cũng không phát hiện được bất kì dấu hiệu khác thường nào.
Thác nước nhỏ ngoài cửa phòng róc rách, lá trúc lao xao, bên trong phòng nến đỏ chảy sáp, màn trướng nhẹ buông. Màn trướng ngăn cách với bên ngoài thành hai thế giới, bên trong chỉ thuộc về hai kẻ yêu nhau, dù ai cũng không thể xông vào, ai cũng không thể quấy nhiễu.
Nỗi tương tư của Lục Hoàn Thành đựng trong một cái chung nhỏ cạn nước, một ngày xa cách đã đủ đầy tràn. Y ôm Yến Sâm, hôn cổ gáy, cắn vành tai, cởi bỏ áo lót, để mùi thơm ngát trên thân thể vừa mới tắm rửa kia gối lên lồng ngực mình ngủ yên. Khí lực tuổi trẻ mỗi đêm đều phải đè nén dục vọng điên cuồng giao hoan, cũng không dám đi quá giới hạn dù chỉ một chút, chỉ có thể cọ cọ da thịt, lấy truyện trò để giải cơn thèm khát.
Đêm trước như vậy, đêm qua cũng như vậy.
Ngày tháng bình yên tựa như sẽ luôn luôn tiếp tục tuần hoàn, nhân tâm, mệnh số, đều đã định sẵn, sẽ không có rối ren.
Yến Sâm trước đó vẫn luôn lo lắng, một khi mở miệng nói với Lục Hoàn Thành, hẳn sẽ có cách xử lí thích đáng chứ? Sự cưng chiều mà người nam nhân này dành cho hắn là kẹo đường, ngọt mà không ngấy, sự tin tưởng dành cho hắn là bao dung mà không cần lí do. Mặc dù cái bụng của Yến Sâm lớn không hợp tháng, thấp thỏm thăm dò, nói hài tử mấy ngày nữa sẽ xuất thế, vẻ mặt Lục Hoàn Thành cũng không biến hóa nhiều.
Thành thật mà nói, một khắc đó nghe thấy, Lục Hoàn Thành quả thật bị kinh sợ.
Mang thai sáu tháng, mới đi được hơn nửa chặng đường so với người ta. Y vốn tưởng rằng Yến Sâm mang song thai, vì thế lớn nhanh chút, trước mắt xem ra không phải, nhưng y cũng không biểu lộ rõ kinh ngạc – Lúc Yến Sâm thẳng thắn nói với y, lời nói ấp a ấp úng, ánh mắt lo sợ bàng hoàng, một bộ dáng phạm lỗi sợ chịu phạt, y sợ chính mình nếu lộ ra dù chỉ một chút nghi vấn, sẽ tổn thương đến trái tim yếu đuối không đỡ nổi một đòn này.
Nội tâm kinh ngạc hóa thành khuôn mặt hơi có vẻ thâm trầm, cùng với một hồi ngắn ngủi sơ ý trầm mặc.
Ngay cả lúc Yến Sâm lo lắng muốn nói lại thôi, y cũng lập tức thấu hiểu.
“A Sâm, chớ suy nghĩ quá nhiều.” Lục Hoàn Thành mơn trớn đỉnh đầu Yến Sâm, xoa lên mái tóc dài chưa khô, “Ngày mai ta sẽ chuyển hết việc ở cửa hàng đi, cái gì cần giao phó thì giao phó hết, trước sẽ giao cho mấy quản sự chăm nom giúp một thời gian. Buổi tối nếu trở về sớm, ta sẽ mang ngươi đi bái phỏng mẫu thân, chuyện của chúng ta, chuyện của hài tử, một năm một mười đều nói hết cho bà. Nếu như thật sự không kịp, sáng ngày hôm sau lại đi. Nửa tháng sau này, ta đảm bảo từ sáng đến tối đều ở bên ngươi, không rời nhà mà làm việc tối mắt tối mũi nữa.”
Yến Sâm thụ sủng nhược kinh, vội vã từ chối nói: “Ta, ta không gấp, ngươi cứ tiếp tục làm chuyện làm ăn của ngươi đi, đừng chậm trễ chính sự. Ta ở nhà không thiếu người chăm sóc, vạn nhất bụng có động tĩnh, ta sai người nói cho ngươi biết, ngươi trở về là được rồi.”
Lục Hoàn Thành nghe vậy lại cười: “Ai chăm sóc ngươi thì ta cũng không yên tâm. Ta không sợ hạ nhân thất lễ, là sợ ngươi quá nhát gan, có động tĩnh cũng không dám lộ ra. Tính tình này của ngươi cũng không biết do ai nuôi ra, đau khổ đều tự mình chịu đựng, chỉ sợ quấy rầy người khác. Đến thời điểm muốn sinh, cũng không đi gọi người, lẻ loi một mình trốn trong tiểu uyển, có thể chịu được chừng nào thì chịu đựng chừng ấy, khổ sở nhẫn nại chờ ta trở về, khuôn mặt rõ ràng đang khóc lại gạt ta nói không đau.... ngươi muốn ta làm sao bây giờ?”
“Không, sẽ không đâu.” Yến Sâm cà lăm, hai gò má đỏ ửng lên, “Ta chỉ vừa cảm thấy đau, giống như muỗi đốt một cái vậy.... Cũng lập tức nói cho ngươi.”
Lục Hoàn Thành cười ôn nhu, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cái bụng giống như nắm gạo nếp, nói: “A Sâm, ngươi cho ta một trăm bảo đảm, ta cũng không cách nào an tâm. Ngươi là lần đầu sinh con, còn không biết chuyện này có bao nhiêu gian khổ, ta trước đây tận mắt nhìn thấy mẫu thân sinh Ninh Ninh. Phụ thân hồi đó ở bên cạnh trông coi, mẫu thân đau lên, ngay cả phụ thân cũng cắn, cắn đến nỗi cánh tay tím bầm sưng tấy, máu loang lổ. Ngươi nghĩ như vậy có đau nhiều không?”
Yến Sâm cả kinh, lắc đầu liên tục: “Ta nhất định sẽ không cắn ngươi, sẽ không làm ngươi đau.”
Lục Hoàn Thành hơi sửng sốt, trong lòng bỗng nhiên mềm như lông vũ, cánh tay hơi dùng sức, ôm Yến Sâm vào ngực càng chặt hơn: “A Sâm, ngươi nghe ta nói, phụ thân bảo vệ mẫu thân, ta tất nhiên cũng sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi nếu đau đớn, chỉ cần nhăn mày, hô một tiếng đau, ta đúng lúc phát hiện, là có thể tới giúp ngươi. Trước khi hài tử bình an sinh ra, ta sẽ không đi đâu cả, cả ngày đều ở bên ngươi, nửa bước cũng không rời.”
...... Nửa bước cũng không rời.
Yến Sâm tâm niệm bốn chữ