Ánh chiều tà le lói, cái bàn tròn trong Ngẫu Hoa tiểu uyển bày đủ bữa tối. Hai đĩa rau xanh xào, một bát thịt đỏ, trong bát canh hấp một cái con cá nhỏ, bát canh trắng đậm đà ngào ngạt. Đồ ăn đã bưng lên hồi lâu, chỉ tiếc Lục Hoàn Thành vẫn chưa về, khiến cho hơi nóng bay đi hết, nước canh lạnh lẽo, một tầng váng dầu kết lại như sương tuyết.
Gió mạnh thổi trong đình viện, Yến Sâm trông ra cửa nhỏ đợi Lục Hoàn Thành về, một lát sau bị gió thổi nhức đầu muốn ói, không thể làm gì khác hơn là tránh vào trong phòng, gối lên cánh tay nằm trên tháp nghỉ ngơi. Hỉ khăn uyên ương lót dưới cánh tay, phản chiếu lên hai gò má đỏ au, tựa như thoa lên một lớp phấn hồng.
Lúc Lục Hoàn Thành vào nhà, Yến Sâm còn đang ngủ say.
Hương trúc đào vẫn còn chưa tiêu tán, Yến Sâm ở lâu trong phòng, đương nhiên không ngửi thấy, Lục Hoàn Thành từ bên ngoài ngó đầu vào, hít thở một lần đã nhận ra được. Y ngắm nhìn bốn phía, trong khe giường chật hẹp lẫn bàn con lác đác rơi vụn phấn hồng, lại tìm thấy trong tủ quần áo, quả nhiên tìm ra được mấy cánh hoa mềm mại – nắm trong lòng bàn tay, mỗi cánh hoa đều đỏ đến đốt người.
Hoa xuân thắm đỏ, rải rác khắp phòng, nhưng trước khi phá chướng, y lại chưa từng phát hiện ra.
Yêu nghiệt bên gối, thủ đoạn thực sự cao minh.
“Hoàn Thành?”
Phía sau vang lên một tiếng gọi mềm mại dịu dàng.
Lục Hoàn Thành chợt cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, bả vai cứng ngắc, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy Yến Sâm đang ngái ngủ mông lung nhìn y, dùng sức day day hai mắt: “Mẫu thân vẫn khỏe chứ? Ngươi ra ngoài làm việc một ngày, sự việc… có phải rất nghiêm trọng?”
Lục Hoàn Thành cảnh giác khơi lên đề phòng, mặt không đổi sắc vặc lại: “Ngươi hy vọng nghe thấy cái gì, bà còn sống, hay là bà đã chết?”
Chết, chính là việc lớn đã thành.
Sống, lại phải phiền ngươi hái hoa ngắt lá, hạ độc một lần nữa.
Câu nói lạnh như băng, tâm Yến Sâm bỗng nhiên bị đâm vỡ.
Hắn kinh ngạc nhìn Lục Hoàn Thành, không hiểu vì sao y có thể nói ra lời nói độc ác như vậy.
Hoàn Thành của hắn.... dường như không còn giống như trước, âm trầm đứng ngay bên cạnh, lại tựa như cách xa nghìn trùng, ánh mắt sắc lẻm lạnh lùng, ngay cả khóe môi cũng đanh lại, ý cười đóng băng, thờ ơ đến vô lý mà đóng băng.
Yến Sâm thấp thỏm nói: “Người là mẫu thân, ta đương nhiên…. đương nhiên hy vọng bà sống…”
Hắn đứng lên, muốn nắm lấy tay Lục Hoàn Thành, cho y một chút ấm áp, nhưng lại trực tiếp bị bỏ qua.
Lục Hoàn Thành…. lại không cho hắn chạm vào.
Yến Sâm hụt hẫng thu tay lại, nắm lấy góc áo, liều mạng kiểm điểm bản thân đã làm sai điều gì, đột nhiên một ý niệm xông vào đại não, hắn rùng mình một cái, ngẩng đầu lên, viền mắt hồng hồng.
Hắn nói sai sao?
Lục mẫu có phải hay không....không thể cứu được?
Có lẽ sáng nay đột ngột ngoài ý muốn, Lục Hoàn Thành nghĩ mọi biện pháp cứu mẫu thân, nhưng tốn công vô ích. Y cuối cùng vẫn mất đi mẫu thân, chỉ còn A Sâm và Duẩn Nhi để dựa vào. Y trở lại Ngẫu Hoa tiểu uyển, là muốn được an ủi, được một cái ôm ấm áp. Bản thân nên ôm y, hôn y, không nên hỏi những câu dư thừa, lại càng không nên ngay câu đầu tiên đã như dùng dao nhỏ đâm vào trái tim y, bóc trần vết sẹo của y.
Yến Sâm áy náy tột cùng, hốt hoảng tự trách nửa ngày, nói: “Ta… Ta không hỏi nữa, Hoàn Thành, người đừng quá đau khổ, mẫu thân mất rồi, ngươi còn có ta, chúng ta…. chúng ta còn hài tử nữa, phải không nào?”
Vừa dứt lời, không khí đột nhiên lạnh, tạo thành một bức tường băng chắn giữa hai người.
Lục Hoàn Thành chăm chú nhìn bụng dưới nhô lên của hắn, cười như không cười, cổ họng thốt ra một câu: “Đúng vậy, ta còn ngươi, còn có… Hài tử!”
Y kích động, muốn lấy kéo đâm vào bụng Yến Sâm, đâm một nhát xuyên bụng, làm cho bạch trọc tanh nồng bên trong ào chảy, khiến cho tinh khí tuôn ra sạch sẽ, rồi chất vấn hắn, hài tử kế thừa huyết mạch của bọn họ đến tột cùng là ở nơi nào!
Yến Sâm bất tri bất giác ngửi thấy mùi hoa, vốn bụng mơ hồ đau, bị ánh mắt nguy hiểm Lục Hoàn Thành áp bách, cảm thấy càng đau dữ dội hơn, đỡ lấy phía sau lùi hai bước, khẩn trương nói: “Nó ngày hôm nay thật biết điều, không có nháo ta, đại khái cũng biết trong nhà xảy ra chuyện, không dám làm phiền, sau này… sau này nhất định sẽ là đứa trẻ ngoan.”
“Phải, sẽ là đứa trẻ ngoan.”
Ánh mắt bỗng nhiên dịu dàng, dịu dàng vượt xa lúc trước.
Y tự tay chỉnh lại cổ áo cho Yến Sâm, nhẹ giọng nói: “A Sâm, mẫu thân lúc này gặp chuyện không may, nhưng thật ra là trong phủ có yêu nghiệt quấy phá. Nó ban đêm làm loạn, đã cướp đi hai nhân mạng. Ta đi núi Hạc Vân mời mấy bị đạo sĩ, chuẩn bị cúng bái ở trong phủ mười ngày. Bọn họ pháp lực cao thâm, nói có thể bảo hộ nhà chúng ta bình an. Nếu như là chim bay cá nhảy, liền rút