Edit: Gấu
Beta: Raph
Yến Sâm mơ một giấc mộng dài, chớp mắt đã vắt qua 300 năm. Chờ đến khi tỉnh dậy, bên tai không nghe thấy tiếng gà gáy, Yến Sâm liền biết mình đã bỏ lỡ canh năm.
Trời mới tảng sáng, ánh nắng mai chiếu xuống. Hắn hé hai mắt, sao sáng treo trên đỉnh đầu đã mờ đi, đêm tối đã tỏ, băng kết trên mặt hồ mơ hồ bảng lảng một tầng sương lạnh.
Linh khí trong cơ thể dồi dào, ung dung lưu chuyển, không còn cảm thấy mệt mỏi nữa.
Yến Sâm liếc mắt nhìn mảnh đất nhỏ bên chân, muốn xem Tiểu Duẩn Nhi đêm qua nghỉ ngơi thế nào, đột nhiên hai mắt trợn trừng, ba hồn bảy vía cũng bị dọa cho bay mất phân nửa!
Duẩn Nhi của hắn.... Trồi lên rồi!
Không chỉ trồi lên, còn trồi lên những hai tấc.
Hắn xong đời rồi.
Yến sâm không dám chần chờ thêm một khắc nào nữa, hoang mang hoảng loạn rời khỏi trúc thân, hóa thành hình người.
Linh khí mới thoát ra khỏi trúc thân, hắn liền mơ hồ cảm thấy đau bụng. Theo linh khí tụ lại, bụng càng đau đớn dữ dội hơn, trong ngoài đều xung động, đau đến không chịu được. Lúc đặt hai chân xuống đất, hắn còn chưa kịp thở một hơi, đầu gối bỗng dưng mềm nhũn, ôm bụng ngã nhào xuống tuyết.
Làm sao lại đau như vậy chứ?
Ngày trước, huynh đệ tỷ muội của hắn sinh măng, mỗi gốc cây không phải đều ngoan ngoãn đáng yêu, tự mình uống sương sớm mà lớn lên thành ấu trúc, có bao giờ hao tổn đến nửa phẩn khí lực của cha mẹ?
Duẩn Nhi nhà hắn, cái tốt không học, lại toàn học thói xấu.
Thắt lưng trên bụng là hắn tự tay buộc hai canh giờ trước, khi đó nhỏ bé vừa vặn, lúc này lõm sâu vào trong thịt, giống như một chiếc dây thừng có tiên lực bó chặt, phải siết đứa nhỏ trong bụng đến chết mới thôi.
Mồ hôi lạnh của Yến Sâm thấm trên trán, hắn cắn chặt hai hàm, nỗ lực nín thở hóp bụng, một tay chống đất, tay kia vòng sau thắt lưng, nghĩ trăm phương ngàn kế cởi thắt lưng ra. Kéo nửa ngày, thắt lưng không nới ra chút nào, sắp không thể nín thở được nữa, hắn đột nhiên hít vào một ngụm khí lớn, theo sau là một tiếng kêu, ôm lấy bụng dưới đang không ngừng xung động suýt nữa khóc nấc.
Tiếp tục bừa bãi giật mấy cái, đại khái ông trời cũng thấy hắn đáng thương, để hắn mèo mù vớ được cá rán*, kéo vài lần thì lỏng ra.
(*Raph: Theo bản gốc, bên Trung họ dùng câu “Mèo mù đụng chuột chết”, nhưng để cho thuần Việt thì mình chuyển như trên).
Thắt lưng bung ra rơi xuống đất. Cái bụng căng tròn cũng nhờ thế mà bung ra, giống như một túi da đựng đầy nước, nặng trình trịch mà đung đưa. Duẩn Nhi thoát khỏi ràng buộc, vô cùng thích thú, tự do vung tay múa chân, không an phận uốn éo mấy cái.
Yến Sâm lần đầu tiên cảm nhận được thai động, động tĩnh không nhỏ, kinh ngạc kéo quần áo ra kiểm tra, qua lại xoa xoa bụng dưới.
Bụng dưới trắng nõn mềm mại, nóng hầm hập, phồng lên giống như một gò tuyết nhỏ. Lúc Duẩn Nhi xoay sở, nhìn như một chú thỏ nhỏ núp trong hang tuyết bị quấy nhiễu, kinh hãi mà chạy loạn, đạp rơi mấy viên tuyết nhỏ.
Động tác khe khẽ bị yên lặng bao trùm, chỉ có phụ thân mới có thể cảm nhận được.
Yến Sâm đỡ thân trúc đứng dậy, đứng tại chỗ, hai tay còn đang ôm bụng ngẩn ra, bụng nhô lên một độ cong không thích hợp, kéo quần áo che một chút, cũng không che lấp được. Hắn không còn cách nào, ngắm nghía bốn phía, khom lưng nhặt áo choàng lông cáo lên, quấn bản thân lại thành một cái bánh chưng mập mạp, coi như miễn cưỡng che đậy thân hình.
Trước khi đi, Yến Sâm quay đầu lại nhìn phía cây trúc kia, đang mọc ra một cây măng nhỏ, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Trong thành tuyết lớn, trời mùa đông giá rét, nó vốn nên yên lành ngủ vùi trong đất, chờ đợi đầu xuân tuyết tan, tiết trời ấm áp, đáng tiếc gặp phải hài tử nhà mình quá đói khát, thấy linh khí và chất dinh dưỡng thì không kìm chế được, từng giọt từng giọt hút đến sạch sành sanh, hại tiểu tử vô tội kia trong hai canh giờ đã cao lên tận hai tấc.
Nếu bây giờ là mùa xuân thì thật tốt.
Nếu là mùa xuân, không sợ nước lạnh, chờ thời tiết cốc vũ* thuận lợi nhất đến, vật nhỏ nhắn yên lặng kia có thể không kiêng kị mà sinh trưởng, đội bùn đất lớn lên, trong một đêm cao lên 12 thước, lớn thành một cây trúc non nhỏ gầy.
(*Cốc vũ: một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư)
Yến Sâm nghĩ đến “cao lên 12 thước”, liền lạnh cả sống lưng, sợ đến mặt mũi tái xanh.
May mắn là mùa đông.
Nếu không phải vận mạng tốt, lần đầu tiên hắn phụ linh lại trúng vào mùa xuân, để Duẩn Nhi cao hứng sinh trưởng một đêm, sợ là việc đầu tiên sau khi tỉnh lại … chính là sinh hài tử.
Nuôi măng non, không ngờ lại nguy hiểm thế.
Yến Sâm tay cầm chiếc đèn lồng, dọc theo đường nhỏ trở về khách điếm.
Trong bụng nặng lên rất nhiều, thắt lưng cũng bắt đầu đau mỏi, khung xương còn chưa kịp thích ứng với biến hóa bất ngờ, bước vài bước phải nghỉ một chút, cả người khó chịu đến đòi mạng. Nhưng canh giờ không còn sớm, Lục Hoàn Thành sáng nay còn có một mối làm ăn phải bàn bạc, nghỉ ngơi nữa, sẽ làm chậm việc lớn, hắn phải trở về nhanh một chút.
Nỗ lực chống lên cánh cửa, Duẩn Nhi cảm nhận thấy khí tức của Lục Hoàn Thành, vui mừng đá một cước.
“A!”
Năm ngón tay đang nắm cánh cửa đột nhiên co lại, sắc mặt Yến Sâm trắng bệch, rên rỉ khụy xuống, đầu gối va phải bậc cửa, suýt nữa ngã vào trong sân. Hắn cuống quýt bám lấy bậc cửa, hai mắt nhắm chặt chịu đựng, khàn khàn thở dốc.
Duẩn Nhi chỉ đạp một cước, nhưng hắn lại không chỉ đau một chút rồi thôi.
Bình thường một cước kia sẽ đạp vào khiến cung mô (thành tử cung) rung động, bụng dưới co thắt, sau khi chịu đựng thì đủ các loại phản ứng mãnh liệt ập tới, khiến đau đớn càng kéo dài thêm. Yến Sâm vất vả thật lâu mới nhịn được, vừa đứng lên, Duẩn Nhi đúng lúc lại đạp thêm một cái nữa, đau đến nỗi hắn phải đứng một bên oán thầm: Cửa này không lẽ lại khắc măng, thế nào cũng không vào được?
Lục Hoàn Thành ngủ một giấc ngon lành, theo bản năng ôm Yến Sâm, nhưng lại vồ hụt.
Bên gối lạnh lẽo không người.
Y đứng dậy nhìn quanh, Yến Sâm đang ủ rũ ngồi bên giường, cúi đầu, nâng chén trà từng chút nhâm nhi. Áo choàng lông cáo dày cộm che bụng, tròn trịa gồ lên.
Y nhẹ nhàng lần mò, bất ngờ nắm lấy vai Yến Sâm, hôn mạnh lên mặt hắn một cái.
Yến Sâm sợ đến mức làm vương nửa chén trà nhỏ, theo bản năng che bụng dưới, ngẩng đầu liền phát hiện Lục Hoàn Thành đang cười khanh khách, không chú ý tới sự khác thường của hắn, mới dịu dàng nói: “Hoàn Thành, người thức dậy rồi.”
Lục Hoàn Thành nghiêng người hôn hắn, hôn đến cả mặt ướt át, hơi thở gấp gáp. Men theo cằm cọ đến bên tai, ngậm lấy vành tai mềm mại như nhung, cười nhẹ: “A Sâm, vì sao thức