“… Thì ra huynh ở nơi này.”
Giọng nói khẽ từ đằng sau, bị ngăn cách bởi trùng trùng tiếng mưa, nghe không mấy rõ ràng.
Lục Hoàn Thành trong lòng run rẩy dữ dội, vội ngoảnh lại nhìn, chỉ thấy Lục Hoàn Khang đứng ở uyển môn, tán ô hạ thấp, che đi một nửa gương mặt: “Đệ vừa đi thăm mẫu thân, huynh không ở đó, cho nên… đệ đoán nhất định là huynh tới chỗ này. ”
Trong lồng ngực dấy lên một đốm lửa, hơi nóng còn chưa bốc, chớp mắt đã bị dập tắt ngúm.
Y còn đang chờ ai?
Cho đến hôm nay, làm sao y còn có thể hy vọng người thiếu niên kia tự mình trở về nhà?
Lục Hoàn Thành đè nén thất vọng, lạnh lùng hỏi: “Đệ tìm ta làm cái gì?”
Lục Hoàn Khang dừng lại một lát, có chút ngập ngừng nói: “Ca, huynh còn hận đệ.”
“Đúng vậy.”
Lục Hoàn Thành dứt khoát thừa nhận, không chút do dự.
Tay Lục Hoàn Khang cầm dù run một cái, suýt nữa khiến gió thổi bay mất: “Ca ca, đệ cuối cùng đã làm sai ở đâu? Năm ngày này huynh chưa từng nói với đệ lời nào, cứ như…. cứ như đệ làm hại Yến Sâm của huynh vậy! Muốn giết người, phản bội, làm đủ trò xấu, chẳng nhẽ không phải là do Yến Sâm tự làm sao? Hắn suýt chút nữa hại chết nương, lại được huynh nhớ mãi không quên. Còn đệ thì sao? Đệ vạch trần sự thật, cứu huynh thoát khỏi cõi trầm mê*, dựa vào cái gì huynh lại hận đệ như vậy!”
*Bản gốc dùng từ “ôn nhu hương lý” (温柔乡里), đại để chỉ một nơi rất rất thoải mái, mang đến cảm giác nhẹ nhàng êm dịu.
Lục Hoàn Khang khó nén kích động, năm ngón tay siết chặt, gần như muốn bẻ gãy cán dù: “Đệ thấy rõ ràng, ca, đệ cái gì cũng hiểu. Căn bản thứ huynh hận không phải đệ, là hận chuyện xảy ra không như ý, không dám thừa nhận huynh buôn bán kinh thương khôn khéo nhường ấy nhưng động tới người quen, lại thua đến thảm hại.”
“Nói xong chưa?” Lục Hoàn Thành hờ hững nói, “Nói xong thì đi đi.”
Lục Hoàn Khang cực kỳ cố chấp, cứng đầu không nhúc nhích: “Đệ không đi! Chỉ cần huynh một ngày chưa tỉnh mộng, đệ tuyệt không từ bỏ – đệ sẽ đi xới tung hắn lên!”
“Ngươi dám!”
Lục Hoàn Thành đột nhiên đứng dậy, chiếc ô giấy dầu trong tay hung hăng đánh tới: “Ngươi dám động vào trúc tử tổ tiên để lại?!”
Bụi trúc ở thư phòng, y không cho bất kì kẻ nào di chuyển.
Chúng đan thành một lớp bình phong, che trước người Yến Sâm, là thứ bảo vệ duy nhất còn lại.
Năm ngày trước, tên tiểu đạo sĩ Huyền Thanh nói, khi đó y xúc cây chưa hết, để lại một gốc trúc đào trong lòng đất. Yến Sâm nhất định là bám trên đó, kéo dài hơi tàn, mới có thể may mắn giữ mạng. Một oán linh du đãng nương nhờ trong cây, vừa tìm được một vùng phì nhiêu trong phủ, liền chui sâu dưới bùn đất, khéo léo ẩn nấp. Mấy năm nghỉ ngơi lấy lại sức, hồn phách cuối cùng hợp lại, hóa thành hình người, ra ngoài làm mưa làm gió, kéo đến một trận gió tanh mưa máu.
Mà chỗ ẩn thân đến tột cùng là nơi nào, lại không ai biết được.
Không, có một người biết.
Chính là Hương Quyên.
Tiểu đạo sĩ thông tin nhanh nhẹn, đương nhiên tìm tới Hương Quyên. Nha đầu kia sau khi A Tú chết liền phát điên, thường nói lời vô căn cứ. Nhưng lúc nhắc tới Yến Sâm, thần chí lại vô cùng rõ ràng, chỉ lên trời thề thốt, hôm đó nàng và A Tú hai người nhìn thấy Yến Sâm vào trúc đình, ở trong đó gần hai canh giờ mới xuất hiện trở lại.
Lại thêm mắm dặm muối, vô căn cứ nói Yến Sâm vừa đi vào liền có một mùi hoa ngào ngạt bay ra, khiến người ta cảm thấy mất sức mỏi mệt, gân cốt rã rời. Còn nói chỗ Yến Sâm đi qua, tay áo rơi ra một cánh hoa, nhặt lên nhìn, từ màu sắc đến hình dáng, đều giống với cánh hoa sót lại trên gối A Tú.
Tiểu đạo sĩ miệng niệm chú quyết, cầm một cái la bàn tìm kiếm, chỉ vào khóm trúc gần cửa tây, chắc như đinh đóng cột nói, gốc rễ còn sót lại của cây trúc đào giấu trong bùn đất nơi đây.
Lúc đó, Lục Hoàn Thành lén lút thờ phào một hơi.
Mảnh rừng trúc trong Lục gia này, chính là phúc đức tổ tiên để lại, không thể khinh nhờn, càng không thể phá hủy. Cây trúc đào sống dựa vào bụi trúc, có thể thoát được cái chết tuyệt tình nhất – xúc rễ tróc thân, dùng lửa thiêu hủy đến khi không còn gì.
Y mặc dù hận Yến Sâm, lại kiên trì lấy lý do là bảo hộ khóm trúc mà chọn cách khác, miễn cưỡng dành ra mấy ngày thư thả.
Tiểu viện kia không nước không ánh sáng, nếu thực sự là cây