A Huyền linh quang chợt lóe, một đôi mắt xanh biếc bỗng nhiên phát sáng: “A! Lục Lâm có linh khí!”
Sao trước đây không nghĩ tới nhỉ!
Lục Lâm là một cây trúc nhỏ, tuổi đời còn bé, tâm trí mềm mỏng, vẫn chưa tới lúc sử dụng linh khí, có thể là vì nguyên nhân này, linh khí trong cơ thể nó mới không bị nhiễm nửa phần nhơ bẩn của trần gian, cực tinh khiết cực trong lành, dùng để tạo luồng sáng bảo vệ là cực kì thích hợp.
Trước mắt Lục Lâm bệnh nặng, ngủ mê khó tỉnh, không cách nào tự mình tạo chướng, thế nhưng có một người có thể mượn dùng linh khí của nó mà không gặp trở ngại.
Chính là cha ruột của nó, Lục Hoàn Thành.
A Huyền hưng phấn dựng đứng hai tai, hướng về chỗ Lục Hoàn Thành nói liên thanh trình bày ngọn nguồn: “Ngươi xem, ngươi là phàm nhân, bản thân không có linh khí, thế nhưng Lục Lâm với ngươi lại huyết mạch tương thông, tâm có cảm ứng, lúc nó ở bên người ngươi, linh khí có thể sử dụng vì ngươi. Ngươi ôm nó tới, ta dạy ngươi thổ nạp điều tức, kết nối linh khí, dạy ngươi cách làm phép tạo chướng. Ước chừng hai khắc sau, ngươi có thể dùng linh khí của nó dệt nên một tấm màn che bảo vệ.”
Lời nói này tựa như cọng rơm cứu mạng, như nắng hạn gặp mưa rào, chỉ chớp mắt đã dấy lên hy vọng nơi Lục Hoàn Thành.
Lục Hoàn Thành vẫn luôn luôn tồn tại sự nghi ngờ cực độ đối với nhân phẩm của A Huyền, lúc này không tránh được mà bán tín bán nghi, vội vàng chạy tới Ngẫu Hoa tiểu uyển ôm Lục Lâm tới, dùng nệm gấm bọc lại, không để cho nó chịu một chút gió máy.
A Huyền ngồi xếp bằng, dạy dỗ từng câu từng chữ, Lục Hoàn Thành cũng nuốt lấy từng câu từng lời mà làm theo.
Đầu tiên là nín thở tĩnh khí nửa khắc, sau đó là nửa khắc nhắm mắt thổ nạp, ý thức rơi vào nơi trống trải xa xăm, một làn gió mát phả trên mặt.
Dần dần, Lục Hoàn Thành cảm thấy không khí vốn hư vô lại có một dòng linh tức chầm chậm chảy, linh tức đó mát lạnh ngọt ngào, mang theo mùi sữa thơm, cẩn thận ngửi một chút, quả thật là mùi hương của Lục Lâm.
Lục Lâm mới vừa uống nước trên dòng thác tiên, chính là thời điểm linh khí cường thịnh nhất. Linh khí được triệu hồi, từng luồng từng luồng tụ ở nơi Lục Hoàn Thành, quyện vào dày đặc, tựa như đứa trẻ không muốn rời xa cha, thật lâu cũng không chịu tản đi.
A Huyền dạy y vẽ bùa.
Chú văn rườm rà, không dễ vẽ lắm. Lục Hoàn Thành lần đầu tiên sử dụng linh khí của trúc, trong lòng rất căng thẳng, ngón tay tương đối không vững vàng, có chút run rẩy, chú văn xuất hiện ngang dọc vòng vèo, bút pháp sắc bén, có thể nói là cực kì đẹp đẽ.
Chuyện tiến triển thuận lợi, thế nhưng đợi tới lúc rót linh khí vào, rốt cục lại phát hiện ra một việc.
Cả một tòa chắn bảo vệ phải ngốn hết ước chừng tám chín phần linh khí, Lục Lâm sinh bệnh nặng, linh khí bị hao hụt, lúc này khó chịu mà cau mày, không ngừng nằm trong nệm rên rỉ, đau đớn kêu tiếng: “Cha…”
Lục Hoàn Thành theo bản năng muốn buông tay chạy đi ôm hài tử, A Huyền nhìn thấy không ổn, liền giương nanh múa vuốt nhào tới, vỗ lên cánh tay y đánh trở về: “Chớ ngừng! Tiếp tục!”
Sau đó nhặt túi trữ nước lên, từng ngụm từng ngụm đút cho Lục Lâm.
Lục Hoàn Thành nhờ vậy mà ngừng nghĩ bậy, tiếp tục rót thêm linh khí vào trong tấm bùa. Bùa chú dần dần phình to, từ một tấm giấy mỏng biến thành một tấm màn chắn nhỏ lấp lánh, đoán chừng cao hơn thước, gần đến khi linh khí sắp cạn kiệt, hộ chướng kia đột nhiên nhanh chóng căng phồng lên, nháy mắt tạo thành một cái lồng bao trọn cả rừng trúc.
Chỉ trong khoảnh khắc, bên tai đều là tiếng côn trùng sâu bọ rơi xuống, sâu bệnh đụng vào vách trúc, từ trên không kêu lên tiếng lách tách vang dội, tựa như một trận mưa vội vã. Chỉ chốc lát sau, âm thanh ngừng lại, gió cũng ngưng thổi, vài cột khói xanh từ chỗ cây trúc bay lên, từ từ tản đi, tiêu tan trong không khí.
Lục Hoàn Thành lại ngẩng đầu lên nhìn lần nữa, hai cây trúc trước cửa sổ phía Tây đã sạch sẽ, trên vách trúc, trên lá cành, không còn một con sâu bệnh.
Vết thương thì vẫn còn đó, vẫn cần điều dưỡng cẩn thận, thế nhưng ít nhất sẽ không có thêm vết thương mới.
A Huyền chậm rãi thở ra một hơi dài, khoái trá lắc lắc cái đuôi.
Hắn nghiêng đầu ngó Lục Hoàn Thành, định mượn dịp này tranh công, tranh thủ lấy thêm một chút cảm tình, tránh từ nay về sau mỗi ngày ở trong phủ đều phải cụp đuôi làm mèo, thế nhưng lại thấy vẻ mặt Lục Hoàn Thành cực kì quái lạ. Y ngước đầu, nhìn về tầng tầng lá cây đang rơi rụng giữa vầng dương nhạt nhòa, ánh mắt khiếp sợ, sắc mặt ảm đạm, mồ hôi từ trán hỗn loạn chảy xuống, dính ướt tóc mai.
Thân thể của y run rẩy kịch liệt, tựa như phát bệnh nặng, một khắc sau liền bủn rủn tay chân mà ngã oặt xuống.
Trong một khắc lúc tạo ra linh chướng, Lục Hoàn Thành nhớ lại một chuyện – đây không phải là lần đầu tiên y mượn dùng linh khí của Lục Lâm.
Tháng mười hai vào bốn năm trước, ở núi Đồng Hòa, thành Phượng Linh, tại nhã phòng trong nhà nghỉ. Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, sau khi bình minh ló rạng, Yến Sâm hạnh phúc nói cho y một tin mừng.
Hắn đã mang thai, họn họ sắp có con rồi.
Lúc ấy y đã cười rộ, lập tức ôm lấy Yến Sâm, hôn lên trán hắn, hỏi hắn cớ sao đột nhiên lại có lòng trêu chọc, bịa ra một lời nói dối vụng về như vậy bông đùa y.
Thế nhưng Yến Sâm lại cười mỉm nhìn y, ánh mắt chân thành mà mong đợi, trong suốt tựa một đầm nước cạn, không một chút dấu hiệu của dối trá.
Lục Hoàn Thành giật mình.
… Không phải trêu chọc, càng không phải đùa giỡn.
Yến Sâm cho tới bây giờ luôn chưa từng lừa gạt y, nói mang thai, thì chính là thật sự mang thai. Y nên tin tưởng từng câu từng chữ mà Yến Sâm nói, nên tin tưởng từng vẻ mặt của Yến Sâm, cho nên, nếu như sai, nhất định là những thứ khác sai rồi.
Là thế giới này sai rồi.
Ngay tại nháy mắt đó, nhật nguyệt mọc đằng Tây, đất trời đảo lộn, sông suối nghịch dòng, hắn dùng linh lực của Duẩn Nhi, hạ lên người y ba tấm màn che.
Ba loại linh chướng, che mắt, bịt tai, dối lòng, xuất phát từ nguyện ước mãnh liệt nơi chân tâm không thể nào phá vỡ. Bọn họ lặng lẽ thêm một người, cũng chưa ai từng phát hiện. Nguồn tai họa reo xuống từ đây, trời xui đất khiến mà đâm càng sâu giữa những tháng ngày hạnh phúc ngắn ngủi, cuối cùng hóa thành một diện mạo dữ tợn, đuổi cùng giết tận, cắn nát hết thảy.
Yến Sâm chết vì tình yêu của hắn.
Chết vào ngày hôm đó, hắn không màng hậu quả mà tín nhiệm.
Lục Hoàn Thành quỳ sụp xuống đất, đầu cúi thấp, lệ tuôn rơi, từng hạt từng hạt thấm vào trong bùn đất.
Bốn năm trước, Yến Sâm một mình mang cái bụng lớn, tứ cố vô thân chịu đựng hết thảy bắt nạt và khó khăn, y vốn nên bảo vệ chu toàn cho hắn, không để hắn chịu chút tủi nhục, thế nhưng ba đạo linh chướng ấy lại ngăn cách chân tướng ở bên ngoài, khiến y không thấy rõ được thị phi sai đúng đơn giản bên trong.
Là y không thể bảo vệ tốt cho Yến Sâm, thậm chí còn cùng người ta thông đồng làm bậy, dùng tâm địa độc ác nhất suy đoán tâm cơ của hắn.
Một cây trúc không đốt, có thể có tâm cơ gì?
Yến Sâm cho tới bây giờ chính là Yến Sâm của ban sơ, vui vẻ liền cười, đau khổ liền khóc, lo âu liền nhíu mày, thấp thỏm liền cắn móng tay…
…Tới tận lúc nhắm mắt xuôi tay, hắn cũng không biết tai họa chết người từ đâu mà tới, máu thịt thân thuộc nhất trong bụng liền biến thành căn nguyên tội lỗi của chính mình.
Vô tội, mà bị phụ bạc.
Lục Hoàn Thành ôm trúc khóc lóc, từng tiếng tựa như trào lệ máu.
Nếu như không phải trời xanh run rủi, để cho y biết được linh tức của Duẩn Nhi có thể sử dụng cho người thân, cảm xúc linh tức lưu chuyển ở đầu ngón tay thức tỉnh trí nhớ bị chôn vùi, có lẽ khoảnh khắc trái tim chấn động vào bốn năm trước, cả đời này