Edit: Gấu
Beta: Raph
Cuối cùng vẫn là Lục Hoàn Thành mềm lòng chiều theo ý hắn, không cần nghe giải thích, đưa Yến Sâm gấp rút trở về thành Lãng Châu.
Lộ trình nửa ngày, xe ngựa nhanh hơn nữa cũng không kịp vào thành. Mắt thấy màn đêm buông xuống, hai người tìm một thôn sơn khói bếp lượn lờ nghỉ tạm, gửi hai mươi văn tiền, ngủ trọ tại hậu viện nhà thôn trưởng.
Gian phòng đơn sơ rách nát, đã lâu không có người ở, tỏa ra mùi ẩm mốc khó chịu. Vách tường loang lổ, nước sơn bong tróc. Thẩm tử* coi nhà qua loa thu thập một phen, lau sạch cái bàn bụi bặm, đặt trên giường một bộ đệm chăn thêu hoa màu đỏ tươi, cười ngại ngùng nói chỉ có thể thu xếp như vậy, tuy rằng hơi kì lạ nhưng dù sao hai vị cũng là biểu huynh biểu đệ, quan hệ thân thiết, không cần để ý những tiểu tiết này.
*Thẩm tử, nghĩa là “bà thím” theo cách gọi hiện đại, là cách để gọi người phụ nữ nhỏ tuổi hơn mẹ mình.
Yến Sâm cười nói không sao, tự mình tiễn nữ nhân kia ra ngoài, đóng cửa phòng xoay người lại, đột nhiên bị Lục Hoàn Thành đè trên cánh cửa.
“Mau cởi áo khoác ra.”
Lục Hoàn Thành rất thẳng thắn. Ánh nến nhảy nhót, trong con ngươi đen nhánh ánh lên một điểm sáng, giống như mặc ngọc* ướt át.
*Mặc ngọc = ngọc đen
Yến Sâm rụt cổ lại, liên tục lắc đầu: “Lạnh”
Lục Hoàn Thành không hề dao động: “Cứ cởi ra rồi ta lập tức ôm ngươi lên giường, bảo đảm không để ngươi rét run.”
Yến Sâm chỉ có thể dùng lý do này thoái thác, lại bị Lục Hoàn Thành dễ dàng vạch trần. Hắn che cái bụng đang nhô lên, túm chặt cổ áo, cảm giác bản thân giống như cá nằm trên thớt, nhìn thấy ánh dao sắc bén, giờ chết đã điểm.
“Hài tử.... Hài tử lớn hơn một chút rồi.” Hắn lo lắng nhìn chằm chằm Lục Hoàn Thành, ấp úng nói, “Chỉ lớn hơn một chút thôi.”
Mặt Lục Hoàn Thành không chút cảm xúc: “Cởi ra.”
Yến Sâm nghe ngữ điệu uy hiếp của y, trong lòng đột nhiên muốn phát bực – chính mình khổ sở nhịn đau một ngày, lại luôn lo lắng sợ hãi, cả người tâm lực đều mệt mỏi, xương cốt đau xót giống như mới vớt từ bình dấm ra, thật vất vả mới tìm được một nơi nghỉ chân, nước còn chưa được uống một ngụm, Lục Hoàn Thành đã tra hỏi hắn như vậy!
Gốc măng kia đột nhiên lớn phổng lên, chẳng nhẽ lại không liên quan đến Lục Hoàn Thành sao!
Lập tức oán hận la lên: “Không cởi!”
Cùng lúc dùng vai ra sức xô một cái, đẩy Lục Hoàn Thành, chạy trốn về phía chiếc giường.
Mới được hai bước, hắn đột nhiên bị kéo lại, Lục Hoàn Thành vững vàng nắm chặt cánh tay của hắn, một tay kia lưu loát gỡ nút thắt trên áo choàng lông cáo, túm lấy cổ áo lông dùng sức ném sang một bên tường.
Yến Sâm lớn tiếng kêu la, tránh khỏi Lục Hoàn Thành, ôm lấy bụng, chật vật lùi về phía giường.
Hắn mặc hai lớp áo trắng, trên hông thắt một dải lụa màu xanh, dải lụa lúc vùng vẫy đã bị nới lỏng ra, quét trên mặt đất, lúc này hắn lùi về phía sau trùng hợp thế nào lại dẫm chân lên, thắt lưng quấn trên bụng bị siết chặt lại.
Yến Sâm hoảng loạn, hoàn toàn không chú ý đến, Lục Hoàn Thành ở bên cạnh nhìn thấy mặt lập tức tái mét, hô lớn: “Ngươi đừng động!”
Hắn lại không dừng được, đặt mông ngã ngồi xuống giường phía sau, dải lụa rút ra một đoạn dài, trong cổ họng rên lên một tiếng chói tai, rồi sau đó đau đến nỗi kêu cũng không nổi nữa.
Ban đêm sương tuyết rơi nặng hạt, thẩm tử gõ cửa đưa đến một chiếc khăn mới tinh cùng một chậu nước nóng đầy. Lục Hoàn Thành khoác áo ngoài ra mở cửa, thẩm tử ló đầu nhìn vào thấy đệm giường phình lên, vui mừng nói: “Đi ngủ thật sớm nha.”
Lục Hoàn Thành gật đầu cười nhẹ: “Gấp rút lên đường nên mệt nhọc, đệ đệ thân thể yếu đuối, không chịu nổi.”
Thẩm tử càm ràm vài câu, liền quay người rời đi. Lục Hoàn Thành đóng cửa lại, đặt chậu nước bên giường, nhúng nước, vắt khô, giũ ra một cái khăn nóng hầm hập, vỗ vỗ đệm chăn: “A Sâm, dậy rửa mặt.”
Yến Sâm chui từ chăn ra, lộ ra nửa cái đâù, vừa định nói “không muốn”, khăn mặt nóng ấm đã áp lên mặt, xoa xoa trên khuôn mặt hắn, xoa đến khi sạch sẽ sáng bóng mới thôi.
Lục Hoàn Thành xoay người lại giặt khăn, Yến Sâm liền chống người ngồi dậy, hai tay dùng sức tóm chặt đệm giường phủ lên phía trên, muốn che dấu cái bụng tròn vo của mình.
“Đừng kéo nữa”. Lục Hoàn Thành vô cùng bất đắc dĩ, “Ngươi cho là ta mù sao.”
Y vén mái tóc dài của Yến Sâm, cẩn thận lau sạch vai và gáy, sau đó lau xuống ngực, vén chăn đệm, cởi quần áo, lộ ra cái bụng mềm mại trắng nõn. Lục Hoàn Thành đánh giá vài lần, khe khẽ nhíu mày, không lên tiếng, trầm mặc mà săn sóc tiếp tục lau chùi.
Yến Sâm cũng là lần đầu tiên nhìn bụng mình dưới ánh nến, vui mừng mà căng thẳng, hơi câu nệ hỏi: “Hoàn Thành, ta như vậy..... Có phải không còn dễ nhìn như trước?”
“Rất đẹp.” Lục Hoàn Thành thuận miệng so sánh, “Như một quả hồ lô.
Yến Sâm không thích cái ví dụ này, mím mím môi: “Vậy... Là hồ lô đẹp hơn, hay là trúc đẹp hơn?”
Lục Hoàn Thành không hiểu, ngừng động tác trên tay hỏi: “Là sao?”
Yến sâm vội vàng lắc đầu, nói không có gì.
Nếu khen cây trúc đẹp mắt, chính là hiện tại xấu xí, khen hồ lô đẹp mắt, chính là trước đây xấu xí, dù sao đều chẳng phải là một đáp án tốt, không có cũng được.
Khăn nóng ấm áp phủ trên bụng, chà lau nhiều lần, da dẻ căng trướng khó chịu lúc trước được buông lỏng, tụ huyết cũng theo đó tan ra. Yến Sâm vô cùng thoải mái, ở trước mặt Lục Hoàn Thành thỏa thích duỗi người, bụng nhỏ ưỡn thật cao, hơi rung động. Xong xuôi mới phát hiện ra không thích hợp, mặt đỏ đến mang tai rụt trở lại, giống như con cá trạch chui vào bên trong chăn, đánh chết cũng không chịu ra.
Lúc Hoàn Thành gấp khăn mặt, biểu hiện có chút quẫn bách.
Y xoay người, đẩy cửa đi ra ngoài, xách lên nửa xô nước lạnh dưới giếng ngoài hậu viện, mạnh mẽ giội lên người. Hai tay chống trên thành giếng, nhìn xuống giếng nước tối đen bên dưỡi, hỗn loạn thở dốc.
Y căn bản không dám thừa nhận, chính mình lại dậy lửa tình với Yến Sâm.
Tình dục châm lên, khó dập tắt, ngọn lửa rơi xuống chảo dầu, đốt đến toàn thân nóng rực, huyết dịch sôi trào. Muốn lôi Yên Sâm trong chăn đệm ra ngoài, giữ chặt không cho nhúc nhích, hôn lên môi cùng cần cổ của hắn, hôn lên bộ ngực phập phồng, hôn lên phần bụng nhô cao không rõ nguyên nhân, bắt nạt hắn giống như trước đây, để hắn run rẩy thút thít, sung sướng đến ngất đi.
Yến Sâm giống như một tiểu hài tử, vụng về che giấu một bí mật căn bản không thể giấu nổi, cho rằng áo choàng lông cáo kia là thần tiên, cho rằng thủ đoạn vụng về kia có thể lừa dối con mắt của y, cho rằng cái bụng qua một đêm liền lớn đến như vậy... cho là thật sự có thể giấu đến khi trời vong đất diệt*.
*Bản gốc: 天荒地老 = thiên hoang địa lão, ý chỉ thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất.
Không, không phải trời vong đất diệt.
A Sâm của y, chẳng qua là cầu có thể lừa gạt được ngày nào thì hay ngày đó.
Hài tử này một nửa là cốt nhục của y, đau khổ lại toàn bộ để Yến Sâm phải chịu đựng, bị đau còn phải che che giấu giấu sợ bị phát hiện – tính cách kì quặc như thế, Lục Hoàn Thành ngoài cưng chiều hết mực, thật tình cũng chẳng còn cách nào khác.
Yến Sâm ở trên giường chợp mắt một lát, nghe được đằng sau lưng vang lên tiếng mở cửa, đầu ngón tay run lên, lập tức khép chặt hai mí mắt. Lục Hoàn Thành cởi áo lên giường, đập vào mắt chính là hai hàng lông mi run rẩy.
“A Sâm.”
Lục Hoàn Thành gọi hắn.
Yến Sâm không nhúc nhích, lông mi lại càng run rẩy mãnh liệt.
Lục Hoàn Thành biết hắn còn thức, liền tiến vào bên trong ổ chăn nằm xuống, đưa tay ôm lấy vòng eo đã sớm không còn thon thả, trán kề trán tim kề tim, dịu dàng nói: “A Sâm, nói cho ta nghe, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?”
Yến Sâm chậm rãi mở hai mắt, đáy mắt còn thoáng thấy vệt nước ẩm ướt chảy xuống.
Hắn không muốn nói, nhưng rốt cuộc cũng tránh không được, chẳng thể làm gì khác ngoài đảo mắt trốn tránh, bịa ra một lời nói dối nho nhỏ: “Ta, ta không biết.”
Lục Hoàn Thành mềm mỏng hỏi: “Không biết cái gì? Không biết khi nào thì lớn lên, hay là không biết vì sao lớn lên?”
Yến Sâm không chống chế được, cọ cọ lên hõm cổ Lục Hoàn Thành giống như cầu xin tha thứ: “Tối hôm qua nó đã không an phận, bỗng dưng lớn lên rất nhiều. Ta cũng không biết tại sao, không dám suy nghĩ nhiều, chỉ sợ có người phát hiện ra, nghĩ ta là yêu quái.... ”
“Bậy bậy nào.” Lục Hoàn Thành luôn miệng trấn an, “A Sâm của chúng ta tốt như vậy, làm sao có thể là yêu