Mùng một tháng Giêng, Yến Sâm chưa trở về.
Mùng hai tháng Giêng, Yến Sâm vẫn chưa trở về.
Giống như một đóa hoa bạch đàn chưa nở đã tàn, đi đến vội vàng, không dừng lại trên thế gian.
Đêm đó lúc Lục Hoàn Thành đi đón Lục Lâm, hài tử nhỏ bé đang quỳ trong sân, lòng bàn tay nắm một nắm tuyết, muốn lấp đi vết máu loang lổ trên thềm cửa, giống như chỉ cần không nhìn thấy vết máu kia, Yến Sâm sẽ yên lành như trước.
Lục Lâm nhặt lên ngọn đèn lồng Yến Sâm làm rơi, ôm vào ngực, rưng rưng nhìn về phía Lục Hoàn Thành: “Cha Trúc Tử… về sau còn có thể trở về không?”
Âm thanh run rẩy, đôi mắt tựa như con non lạc bầy.
Ngực Lục Hoàn Thành thắt lại: “Sẽ. Nhất định sẽ. Cha chỉ là linh khí bất ổn, về trong thân trúc nghỉ ngơi một lát, chờ hắn nghỉ đủ rồi, sẽ ra ngoài thăm Duẩn Nhi.”
“Thật thế hả phụ thân?”
Lục Lâm thút thít hỏi.
Lục Hoàn Thành căn bản không biết lý do Yến Sâm phát tác, y cũng khủng hoảng vô cùng, nhưng nhìn dáng vẻ sợ hãi của Lục Lâm, chỉ có thể giả vờ trấn định: “Duẩn Nhi ngoan, cha Trúc Tử yêu con như vậy, luyến tiếc rời xa con. Con phải tin tưởng cha, được không?”
Lục Lâm vốn là hài tử không hay khóc, nhưng hôm ấy vẫn khóc đến bình minh. Vài lần khóc mệt, ngủ mơ màng trong lòng Lục Hoàn Thành, không được bao lâu lại bị ác mộng làm cho tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ giấy, run rẩy khóc thút thít.
Hôm sau là mùng một, người thân đến nhà, tiệc rượu huyên náo, quà mừng năm mới chất đầy tiền thính.
Vài đứa trẻ con cùng họ quen biết nhau, đều tụ tập trong viện chơi trò đuổi bắt. Tiểu thiếu gia Lục gia một mình ngồi trong góc, ôm ngọn đèn lồng nhỏ xíu không nói một lời. Bất chợt “uỵch” một tiếng, bên ngoài có một đứa trẻ bụ bẫm vấp ngã, khiến bốn bà thím đang ngồi một chỗ ăn mứt quả đứng vọt lên, vẻ mặt hốt hoảng chạy tới, ôm hài tử khóc sướt mướt vào trong ngực, phủi sạch tuyết trên đùi, xoa mặt gọi nó ‘tâm can bảo bối’.
Đứa bé kia bị dọa sợ, được bế về tiền thính, ngồi giữa phụ thân và mẫu thân. Phụ thân mắng nó nghịch ngợm, còn mẫu thân ôn nhu nhỏ nhẹ, bưng một chén canh táo đỏ, từng muôi đều thổi nguội rời mới cẩn thận đút cho nó ăn.
Lục Lâm nhìn cảnh tượng này, thân thể run rẩy, hơi thở siết chặt từng cơn, không sao thở nổi.
Nó muốn đứng lên hét to, nói rằng nó đã không còn giống như trước kia, nó cũng có cha có mẹ, cha Trúc Tử của nó đêm qua đã trở lại, còn ăn cơm, đón năm mới cùng nó…. có điều hôm nay vừa vặn không có nhà, chỉ lưu lại một mình nó.
Nó không thèm ghen tị.
Một chút cũng không ghen tị.
Cuối cùng Lục Lâm nuốt lại những lời này.
Nó là trưởng thiếu gia của Lục gia, Lục Hoàn Thành dốc hết tâm lực cưng chiều nó, có lẽ tất cả anh chị em họ hàng cộng lại cũng không bằng, nó không thể lại tiếp tục đổ áp lực lên đôi vai của Lục Hoàn Thành thêm chút nào nữa, có lẽ ngay cả chính cha mình cũng không chịu nổi gánh nặng này.
Viền mắt Lục Lâm ngày càng nóng, nó biết mình muốn khóc. Một khắc trước khi bật khóc, nó cất ngọn đèn lồng dưới ghế, vọt ra tiền thính.
Kéo lê một ngọn đèn lồng giấy, rơi vào trong tuyết trắng, lốc cốc lăn đến bên chân cây trúc. Lục Lâm vùi vào trong lòng Yến Sâm, đánh một cái ngáp thật dài.
“Về sau con sẽ ở trong thân trúc, không đi ra ngoài nữa.” Nó làm nũng nói, “Cả đời này đều ở chung với cha Trúc Tử.”
Yến Sâm ôn nhu vỗ về nó: “Vậy cha Mộc Đầu của con chỉ có một mình, y biết làm thế nào?”
Lục Lâm buồn bực, khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ một lát, đột nhiên linh quang hiện ra: “Để phụ thân cũng hóa thành một cây trúc, chúng ta đều ở trong thân trúc!”
“Cha Mộc Đầu không thể trở thành cây trúc, y là người, vẫn luôn là người, từ khi sinh ra đã vậy, giống như cha Trúc Tử sinh ra đã là cây trúc vậy.” Yến Sâm ôm lấy nó, hơi thở ấm áp chảy ra từ nơi mềm mại nhất trong lòng, chầm chậm bốc hơi trong bóng đêm, “Phụ thân yêu con, coi con như tính mạng, con là hài tử ngoan, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
Lục Lâm ủy khuất chu miệng: “Nhưng cha vẫn ở trong thân trúc mà.”
Yến Sâm nở nụ cười: “Ta không phải không ra được, chỉ là thân thể còn suy yếu… Nhân gian không sạch sẽ, linh khí của ta mới hình thành, cần phải dần dần thích ứng, qua một thời gian nữa sẽ không sao. Cha hứa với con, lần sau nhất định sẽ lưu ở ngoài lâu hơn một chút, có được không?”
“Được ạ!”
Lục Lâm lắc lư đứng lên, tay nhỏ sờ lên gò má Yến Sâm, kiễng lên hôn một cái, ngọt ngào nói: “Nhất định lâu một chút, lại lâu hơn chút nữa, tốt nhất là vĩnh viễn lưu lại.”
Thế nhưng, sự tình cũng không phát triển theo chiều hướng tốt nhất.
Lục gia xưa nay có thói quen xem kịch tháng Giêng, mùng năm sẽ dựng một sân khấu kịch ở nhà thủy tạ phía bắc, mời gánh hát nổi danh trong Lãng Châu tới, ngày đầu từ “Liễu Nghị truyện*” đến “Long phượng bội”, hàng năm đều hát đủ mười ngày.
*Liễu Nghị truyện (柳毅传): Liễu Nghị truyện được coi là truyền kỳ xuất hiện sớm nhất tại Trung Hoa, trở thành tích truyện rất được ưa thích trong văn hóa diễn xướng Trung Hoa.
Liễu Nghị là một sĩ tử thi trượt, trên đường về gặp một thiếu phụ chăn dê xinh đẹp nhưng dáng vẻ tiều tụy. Người ấy nói rằng mình là con gái của Long vương ở hồ Động Đình, vốn lấy con trai thứ của Kinh Xuyên, nhưng bị bạc đãi, bắt đi chăn dê, nên muốn nhờ Liễu Nghị chuyển thư đến cho cha để báo tình cảnh của mình. Liễu Nghị đem thư xuống Long cung. Em trai Động Đình là Tiền Đường giận quá nên giết con trai của Kinh Xuyên, cứu cháu về, rồi định gả cho Liễu Nghị. Nghị từ chối, xin về, được Long vương ban cho nhiều vàng bạc châu báu. Rốt cuộc Liễu Nghị đến Quảng Lăng lấy vợ, nhưng hễ lần nào thành hôn xong vợ cũng chết. Con gái Long vương thấy vậy bèn nhớ lại việc tao ngộ xưa, muốn báo đáp bèn hóa làm người con gái xinh đẹp mà kết hôn với Liễu Nghị. Sau hai vợ chồng đều thành tiên. -Wiki-
*Long phượng bội ( 龙凤佩): Ngọc bội đôi hình long phượng. Tôi k biết tích truyện nào liên quan đến cái này đâu >__< -Raph-
Lần thứ hai Yến Sâm bước ra khỏi thân trúc, vừa vặn lúc nhà thủy tạ bắt đầu hát bài đầu tiên.
Lục gia mặc dù đã sớm phân gia, nhưng dựng rạp diễn xướng thì phải cả dòng họ mới làm được, vì vậy mấy chục họ hàng thân thích, vào ngày này đều tham gia vô cùng náo nhiệt.
Mứt đường, trà bánh, mỗi bàn đều chuẩn bị đầy đủ.
Lục Hoàn Thành ung dung bình thản dắt Yến Sâm ra ngoài gặp khách, lấy danh nghĩa thê tử, hoàn toàn không để ý danh tiếng bản thân là đoạn tụ long dương. May mà hắn là gia chủ, bên trên đã không có bậc cha chú quản giáo, ngay cả Lục mẫu cũng thân cận với Yến Sâm, thân thích mới không dám lắm mồm hồ ngôn loạn ngữ bên ngoài.
Lục Lâm vững vàng nắm tay Yến Sâm, người cũng dính lấy hắn, mặt cười khanh khách, đôi mắt cong lên hai vầng trăng lưỡi liềm xinh đẹp.
Chỉ cần hài tử nhà khác vừa liếc nhìn nó, nó liền dụi vào lòng Yến Sâm một cái, cằm hất lên, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo không gì sánh được.
Sau đó theo sắp xếp mà ngồi xuống, hồ cầm trên sân khấu bắt đầu đánh, nhịp trống vang lên, long nữ khóc lóc, thư sinh nóng ruột, lực chú ý của Lục lâm bị dẫn đi phân nửa,