Yến Sâm tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn biết nếu cứ mất thời gian như vậy, không có chút ý nghĩa gì, toàn bộ đều lãng phí khi hắn luôn lặp đi lặp lại việc cầu mà chẳng được.
Luôn là cầu mà chẳng được.
Đã bao nhiêu năm, chưa từng thay đổi.
Hắn vẫn luôn giằng co tại nơi này đến khi cháy thành tro tàn, mãi mãi thua cuộc, sau đó chật vật không chịu nổi mà trở về thân trúc, không còn mặt mũi nào đi ra.
Không, không nên như vậy!
Yến Sâm từng bước lùi về phía sau, đột nhiên quay đầu lại, không ngờ Lục Hoàn Thành nhanh tay lẹ mắt, nhanh như chớp chặn đứng hắn, bước ba bước dài tới bên giường, trực tiếp ném lên đệm.
Màn lụa kéo xuống một mảnh lớn, xộc xệch phủ dưới thân Yến Sâm.
Lục Hoàn Thành quỳ một chân ở mép giường, áp người lên, dùng sức nặng đè lên hắn đòi hôn, đáy mắt mười phần hung hãn. Hắn dùng dằng không chịu thuận theo, muốn cắn người, lại bị nhéo cằm buộc phải há miệng, đầu lưỡi đưa đến chỗ sâu nhất, từng tấc từng tấc xâm phạm khoang miệng, khiến cho bờ môi hắn ẩm ướt vô cùng, nước bọt chảy loạn.
Mãi đến khi hắn khó chịu khom người nôn khan, Lục Hoàn Thành mới chịu buông tha hắn.
“A Sâm, ngươi nghĩ ta nằm mơ thấy gì? Mấy ngày nay, mấy tháng nay, mấy năm nay?” Lục Hoàn Thành nâng mặt hắn lên, đôi con ngươi sâu thẳm nhuộm đầy dục vọng, âm thanh khàn khàn gần như nguy hiểm, “Ta đây nằm mơ đều là đang thao ngươi.”
Một đôi tay thăm dò xuống phía dưới, nâng cao hai mông. Yến Sâm chỉ cảm thấy phần mông mát lạnh, toàn bộ quần đều bị tuột xuống dưới!
Không đợi hắn kịp phản ứng nên chạy trốn thế nào, Lục Hoàn Thành đã lui xuống phía sau vài thước, quỳ đến cuối giường, nâng lên hai cái chân nhỏ khoát lên vai, tiếp theo giữ lấy thắt lưng kéo về phía sau một đoạn dài, cuối cùng vỗ mạnh một cái, nửa người dưới trần trụi của hắn bị nâng lên cao giữa không trung, bắp đùi mở rộng, gác trên đầu vai Lục Hoàn Thành!
Loại tư thế xấu hổ này, ngay cả kẻ ngu si cũng đều hiểu rõ Lục Hoàn Thành muốn làm cái gì.
Yến Sâm gần như bị dọa sợ, nắm đệm giường lùi mạng lui về phía sau, chỉ tiếc thân thể bị nâng giữa không trung, không có chỗ nào mượn lực. Hắn khó khăn giãy dụa lắc vài cái, bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng, toàn thân bỗng nhiên cứng ngắc. Đầu lưỡi ẩm ướt nóng bỏng bắt đầu liếm chỗ tư mật giữa hai đùi, nhào nặn, khiêu khích, cắn mút, mở ra miệng huyệt non mềm nhăn nheo, len lỏi vào nơi vách tường sâu kín, lúc nhẹ lúc mạnh mà liếm láp.
“Đừng… Không được, không được… Ngươi buông ra… A… Ân a…” (Editor dịch lại: Đừng buông ra =)))
Hắn ngửa đầu, thở dốc, thắt lưng giãy dụa ngày một yếu đi, tựa như một cây nến bị thắp lửa, ban đầu còn có thể bảo trì trạng thái, dần dần liền tan ra thành một bãi sáp, chỉ có thể bất lực mặc người thao túng, đông kết thành đám dầu nhão.
Nơi đó được hầu hạ, thật đúng là vỗ về con tim, khoái cảm muốn đòi mạng.
Hai đùi Yến Sâm không ngừng run lên, nửa người trên ngã trên nệm, ánh mắt mê ly, hé miệng rối loạn thở gấp, từng tầng mồ hôi nóng chảy xuống cổ, toàn bộ máu huyết trong cơ thể vọt xuống dưới rốn ba tấc.
Thời tiết cuối xuân, quần áo đổi thành mỏng nhẹ, nửa kín nửa hở che đậy một cây trúc hành no đủ, run rẩy lay động trước mắt Lục Hoàn Thành.
Sắc dục trong mắt Lục Hoàn Thành càng sâu, cái miệng nhỏ hấp hé giữa đùi kia, y liền thuận thế giúp Yến Sâm ngậm lấy, vừa vặn mút lấy đầu mũ non mềm. Nhất thời nghe được một tiếng rên rỉ tan vỡ, trúc hành bỗng biến đổi, hai chân đột nhiên kẹp chặt, phần da nơi bắp đùi trắng nõn ẩm ướt phần lớn đều áp lên hai gò má Lục Hoàn Thành, toát ra một tầng mồ hôi lấm tấm.
Yến Sâm khác với Lục Hoàn Thành, hắn chân chân chính chính đã cấm dục bốn tăm, chưa từng tiết qua một chút tinh khí nào. Lúc này linh tức mới hình thành, lại đúng lúc gặp phải thời điểm thuần khiết nhất thanh sạch nhất cũng dụ dỗ nhất, suýt nữa rên rỉ đến xuất tinh, cả người đều run lẩy bẩy, hai tay nắm chặt đệm giường, giọng nói tràn ngập nức nở mơ hồ.
Đợi chịu đựng qua một cửa này, hắn mới ngước cổ thở hổn hển mấy hơi dài, hai chân thả lỏng, mềm mại vô lực mở ra trên đầu vai Lục Hoàn Thành, sớm đã quên cái gì gọi là thẹn thùng.
Cuối cùng trúc hành vểnh cao giữa không trung tràn ra một giọt nước, Lục Hoàn Thành thấy dễ thương, lại ngậm một cái.
Yến Sâm không ý thức được chuyện gì xảy ra, cảm thấy thắt lưng hơi tê, khe nhỏ nóng lên, trúc hành đã không còn bao nhiêu sức chịu đựng phấn chấn run rẩy, liên tiếp phun ra vài luồng bạch trọc.
Dịch thể mang theo hương trúc, rơi xuống vạt áo, làm ướt vải lụa thượng hạng.
Yến Sâm thở gấp không ngừng, đôi mắt nửa tỉnh nửa mê mở ra, trong con ngươi chứa chín phần nước mắt. Hắn kinh ngạc nhìn trọc vật chính mình bắn ra, lại mệt mỏi ngẩng lên nhìn xuống hai chân mình, yếu ớt lộ ra ý cười thỏa mãn.
“Ngươi thật là…” Nói một nửa lại ngừng, đưa hai tay về phía Lục Hoàn Thành, “Hoàn Thành, ôm.”
Đại khái là tư vị cao trào quá mãn nguyện, tinh thần thoải mái, e lệ cùng chống cự lúc trước cũng theo đó mà được trút hết