Cuối tháng chín, sen tàn héo lụi, sương muộn kết hạt.
Một mùa hè náo nhiệt vui vẻ lặng lẽ trôi qua, thu đỏ nhuộm khắp Lãng Châu, núi rừng sâu, phù vân thấp, nước ở bãi sông mọc lên bạt ngàn lau sậy, vạn đóa đinh hương phượng vĩ chập chờn trong gió tây, lộ ra một biển bông rối rắm.
Yến Sâm tuy đã tu thành linh thể, sâu trong căn cốt vẫn là một gộc trúc, hắn lệ thuộc vào bốn mùa thiên địa mà sống, so với con người càng sợ thu buồn thì cỏ cây đìu hiu, vạn vật xơ xác.
Ưu sầu khắc vào sâu trong hồn phách, Lục Hoàn Thành vốn là con người, dù yêu hắn, nhưng từ đầu tới cuối cũng khó mà cảm động lây.
Ngày đó thu dọn hồ sen, Yến Sâm nhìn thấy những đóa sen tàn hóa thành bùn, cánh hoa rực lửa khi xưa tất thảy đều chẳng còn, mà một vườn trúc tương phi bên núi đá vẫn xanh um tươi tốt, không kìm được dậy lên một ý niệm. Hắn nghĩ nếu như mình vốn không phải là loài trúc bốn mùa xanh tươi, mà là một đóa sen mùa hạ, sớm chiều héo úa, sinh mệnh gian nguy, ở nơi đây giữa cuối thu héo lụi… thì sẽ thành bộ dáng gì?
Có thể hay không cũng sợ lạnh sinh bệnh, cả ngày trằn trọc trên giường bệnh, chỉ có thể núp dưới màn trướng vừa dầy vừa nặng ôm noãn lô trong ngực mới có thể thở dốc, sẽ không thể giống hiện tại, tay cầm giỏ trúc, tự do tự tại đi lại trong Ngẫu Hoa tiểu uyển, yên ổn làm một kẻ dọn hoa, phải vậy không?
Thu buồn sinh ưu tư, âu sầu tựa thiêu đốt.
Bi thương quanh quẩn mãi trong lòng Yến Sâm, giống như một chứng bệnh không tên, khiến cho hắn lâm vào chán nản suy sụp.
Giấc mộng mỗi đêm đều ngập ngụa trong không khí chết chóc của sự tàn lụi, cành lá trụi lủi mở ra trên đỉnh đầu, vô tình cắt ngang nửa bầu trời. Quạ đen vòng vèo bay lượn, ánh tịch dương cuối chân trời tựa như máu huyết. Bên chân lăn xuống vô số trái cây thối rữa, chất lỏng giàn giụa, tỏa ra từng trận hôi thối khiến người ta phải bịt mũi. Tầm nhìn có thể thấy, hết thảy đều tiêu tan không cách vãn hồi.
Yến Sâm đắm chìm trong ý niệm sinh tử, không thích ăn uống, lại càng chẳng màng tình dục, ngày đêm buồn bực không vui. Cho dù thời tiết đẹp đến cỡ nào, Lục Hoàn Thành muốn cùng hắn cưỡi ngựa giải sầu, lên cao đi xa, hắn cũng không dậy nổi chút tinh thần nào, đành phải dịu dàng khước từ.
Hắn không biết rốt cục là đang xảy ra chuyện gì nữa.
Cuộc sống yên ổn như ban đầu, không chút trắc trở, thế nhưng hắn hết lần này tới lần khác...cứ dày vò bản thân thành như vậy.
Tựa như chẳng biết từ bao giờ, tâm hồn đã mất đi một thứ cực kì quan trọng, phải tìm được nó, lấp đầy nó, sự sợ hãi vô cớ này mới có thể kết thúc.
Ban đêm hắn dựa vào trong ngực Lục Hoàn Thành tìm kiếm sự che chở, mười ngón tay đan vào nhau, từng cái hôn lên, thế nhưng chỉ là phí công, không có cách nào mang đến cho hắn một chút an ổn. Thậm chí có đêm, ác mộng tàn lụi rốt cục cũng lan tới trúc đình, màu xanh ngăn ngắt suốt ba trăm năm bị hủy hoại không còn gì hết. Hắn đứng trước cửa sổ phía Tây, trơ mắt nhìn tầng tầng trúc xanh liên tục héo khô mà chết, cành lá tàn úa, rải rác đầy đất chỉ còn lại màu vàng khô không chút sự sống.
Yến Sâm ướt đẫm mồ hôi tỉnh dậy từ trong ác mộng, đầu ngón tay và trán lạnh như băng.
Hắn run rẩy xoay người, theo bản năng ôm thật chặt Lục Lâm. Mùa thu se lạnh, trong cơ thể đứa trẻ tản mát ra một loại khí tức trong veo, đó là mùi hương của sự sống đang lên mầm, cũng là an ủi duy nhất của Yến Sâm hiện tại.
A Huyền bưng một tô sườn kho tới thăm hắn, xếp chân ngồi xuống tháp, liếm láp cục xương: “Trúc Tử, gần đây ngươi có chuyện gì thế, không muốn sống nữa à?”
“Ừ.” Yến Sâm suy sụp đáp, “Khổ sở trong lòng.”
A Huyền hào phóng đưa tới một miếng thịt, Yến Sâm lắc đầu một cái, nói không có khẩu vị.
“Đến mức thế này rồi cơ à, loài trúc các ngươi bốn mùa như một, thương xuân tiếc thu cũng nghiêm trọng vậy sao?”
A Huyền trở tay liền nhét miếng xương sườn về mồm, dùng sức ngoác miệng nhai, khóe môi chảy ra một giọt mỡ: “Ta thấy mấy khóm mẫu đơn tinh, hải đường tinh, chuối tây tinh gì đó, mùa xuân đẹp mắt bao nhiêu, ong bướm vây quanh bay lượn. Mùa thu vừa đến, lá cây liền rơi tán lạc, chỉ còn lại cành cây trơ trụi đứng đó, xấu xí khiến người ta chẳng buồn nhìn, người ngại chó chẳng ham, thế mà có ai giống như ngươi muốn đi tìm chết đâu.”
Yến Sâm ôm đầu gối, buồn buồn liếc A Huyền một cái: “Nếu như ngươi muốn giễu cợt ta, thừa dịp còn sớm bây giờ nhanh trở về đi, đỡ cho ta phải tố cáo với Lục Hoàn Thành, lát nữa lại làm phiền nhị đệ đệ tự mình dạy dỗ ngươi.”
“Chớ chớ chớ! Ta thuần lương chính trực thế còn gì!”
Cái đuôi A Huyền cúp lại thành một nén nhang chống muỗi, thịt cũng không kịp nhai vụn, vội vã nuốt xuống, đấm ngực súyt chút nữa thì nghẹn, mặt đầy vẻ lấy lòng: “Cây trúc ngoan, cây trúc đẹp, A Huyền là con báo thân thiết nhất trên đời này với ngươi, ngươi kể cho ta xem, trong lòng làm sao lại khó chịu?”
Yến Sâm không muốn mở miệng, thế nhưng hắn rất bực bội, Lục trạch lớn như vậy, trừ A Huyền ra thì chẳng tìm được người thứ hai có thể tâm sự, hồi lâu rốt cuộc ủy khuất nói: “Ta cũng không biết làm sao lại khổ sở, tóm lại chính là... Không lên được tinh thần, cảm thấy cuộc sống chẳng còn chút ý nghĩa… Cuối thu đến nơi rồi, nơi nào cũng chẳng còn một ngọn cỏ, hoa thì tàn, lá thì rụng, một ngày nào đó rồi loài trúc cũng chết thôi. Buổi sáng ta vừa nhìn một chút, trong sân chẳng có cái mầm mới nào cả, cũng chẳng có cành non, ngay cả một cây măng nhỏ cũng không có, trong lòng liền… buồn bã không vui…Tâm trạng không yên.”
A Huyền như có điều suy nghĩ, con ngươi xanh biếc đảo vòng vòng, uyển chuyển nhắc nhở hắn: “Trúc Tử, ngươi có phát hiện hay không, thật ra chỉ là ngươi… muốn sinh măng mà thôi?”
“A?” Yến