Edit: Gấu
Beta: Raph
Tờ mờ sáng, mưa lấm tấm rơi, tưới lên muôn vàn cây cối, thấm ướt mái tóc đen tán loạn.
Trong làn mưa bụi, màn sương chùng chình vây quanh càng trở nên dày đặc, từng chút từng chút vấn vít quanh gốc trúc. Vách trúc ướt đẫm, cành lá đều đọng nước, một cây thanh trúc ướt át, run rẩy đong đưa trong gió sớm.
Yến Sâm vẫn chưa tỉnh dậy, trong mộng đã mơ hồ khó chịu đến cực điểm.
Mười ngón tay vặn vẹo nắm lấy đệm chăn, hé miệng thở dốc khẽ cọ mình. Lúc nằm nghiêng sang trái, lúc nằm nghiêng sang phải, tư thế nào cũng cảm thấy không đúng. Quần áo mềm mại dán vào da như quét lên mấy lớp hồ dán, cọ thế nào cũng không hết được.
Yến Sâm khó chịu đến phát khóc, hai bờ mi nhíu thật chặt, vừa mới động eo, bỗng nhiên bụng dưới nóng lên, kế đó liền tuôn ra một dòng nước sền sệt.
Nháy mắt, hắn tỉnh dậy.
Ban đầu còn chưa tỉnh hẳn, chỉ ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới ý thức được...... Lại là một ngày mưa.
Màn sương mù ẩm thấp, luôn luôn cất giấu thứ lửa tình ướt át.
“Ân...... A.......Không muốn....... ”
Hắn khóc nấc lên, thân thể cuộn tròn trong chăn đệm, bên dưới run rẩy kịch liệt, hai chân khép chặt. Thế nhưng chẳng mấy tác dụng, chất lỏng đáng xấu hổ từng chút từng chút tràn khỏi kẽ mông, hỗn loạn dính dấp hai bờ mông trắng mịn. Chỉ mới chịu đựng dăm ba hơi thở, thân thể đã không chịu nổi một chút đụng chạm. Nào gáy, nào tay, nào lưng, nào eo.... tựa như quên quấy phải lau khô sau khi tắm rửa, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu, lấm tấm toàn thân, mang theo mùi hương của cây cỏ, chẳng mấy chốc đã tẩm ướt chăn đệm.
Trước đây chưa từng xảy ra chuyện này.
Cho dù thời tiết có ẩm ướt hơn nữa, hắn cũng không đến nỗi chật vật như vậy.
Yến Sâm không phát hiện ra, thư phòng hắn đang ngủ, cách trúc thân quá gần, cùng lắm chỉ cách nhau một cánh cửa.
Vách trúc trong mưa lẳng lặng trút nước xuống, mỗi một giọt đều là xuân dược, chảy thẳng vào nơi mẫn cảm nhất của cơ thể. Trong nháy mắt chạy bắn lên đến đỉnh, mãnh liệt đến nỗi chẳng tài nào thở nổi.
Muốn.
Muốn mà không được.
Cơ thể trống rỗng, tựa như ngay cả nội tạng cũng bị moi sạch, chỉ để lại cho hắn một khoảng hư không.
Ai cũng không thể lấp đầy, ai cũng không thể cứu rỗi.
Chờ đến khi Yên Sâm ý thức được nguyên nhân, xương cốt toàn thân cũng đã mềm nhũn. Hắn muốn cách xa cánh cửa phía tây một chút, liền gắng gượng dịch chuyển thân thể về phía bên giường, đến lúc có thể ngủ tiếp, hắn lại phát hiện hai chân đã không còn khí lực. Nếu là trước kia còn có thể cố hết sức, trở mình lăn xuống giường, bây giờ bụng đã lớn, giường có thấp mấy cũng không dám cử động bừa bãi, sao còn có thể mạo hiểm.
Cửa gỗ đã sớm bị gió lật tung, bên ngoài là một khúc quanh sâu hun hút, qua vài lối rẽ sẽ dẫn đến bụi trúc mướt xanh. Yến Sâm ở nơi mà người ta đã lãng quên, nhận lấy dằn vặt vì tình dục trước giờ chưa từng có.
Hắn ngã trên giường nhỏ, không ngừng thở gấp, tay phải đặt trên bụng, luồn vào trong vạt áo, nắm chặt lấy phân thân đang vểnh cao, kịch liệt mà lộn xộn xoa lên – cửa mở ra cũng được, bị người bắt gặp cũng chẳng sao, hắn thực sự chịu không nổi.
Tán loạn khắp mặt đất là sự thận trọng quá xa xỉ, hắn là người phàm, hắn nhặt không nổi.
Đây là lần đầu tiên hắn thủ dâm, động tác tuy vụng về, nhưng khoái cảm so với trong tưởng tượng còn mãnh liệt hơn. Nhắm mắt lại, tách mở hai chân, khẽ khàng rên rỉ, ước chừng mấy chục lần, liền không nhịn được cuộn người bắn ra.
Hắn thở gấp từng tiếng, âm thanh run rẩy.
Dịch thể dính đầy trên ngón tay, cũng làm bẩn phần thân dưới, phóng đãng chảy xuống đệm.
Lục Hoàn Thành kinh ngạc đứng ngoài cửa thư phòng, dù trong tay nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cán ô xoay tròn, nhanh chóng lăn xa mấy thước, bỗng chốc bị một cơ gió cuốn tung lên, cây dù bỗng tung bay giữa trời, rồi biến mất sau bức tường ngói trắng.
“A Sâm, sao ngươi lại trốn ở đây? Hại ta tìm đã lâu.”
Lục Hoàn Thành đi tới, ngồi trên tấm đệm đã ẩm ướt, bắt được tay Yến Sâm, liền cầm từng ngón tay thon dài kia ngậm vào miệng, liếm sạch dịch trắng còn vương lại.
Yến Sâm biết y tới, có lẽ nước mắt của cao trào kia vẫn còn đong đầy nơi đáy mắt, tầm nhìn mơ hồ không rõ. Hắn mở đôi mắt ẩm ướt, ngu ngốc sợ hãi trông về bóng hình mơ hồ trước mặt, không nỡ chớp mắt dù chỉ một lần.
“Ta không hề trốn, là ngươi không cần ta nữa.” Hắn oan ức nghẹn ngào, “Ngươi uống rượu rồi, không nhớ ra trên đời còn có một A Sâm.”
Đôi mắt Lục Hoàn Thành tối sầm, trong lòng càng cảm thấy áy náy: “Là ta không đúng, là ta có lỗi với A Sâm.”
Hắn nghiêng người hôn lên khóe mắt ướt đẫm của Yến Sâm, mùi vị mặn chát, lại hôn từ khóe mắt đến chóp mũi, từ chóp mũi đến bờ môi, đầu lưỡi tiến vào trong thăm dò, nhẹ nhàng mút mát. Yến Sâm lúc trước vừa mới bắn một lần, phía sau vẫn còn trống rỗng, lúc này cảm nhận được mùi vị của Lục Hoàn Thành, dục vọng lại nổi lên, eo càng thêm bủn rủn, đưa hai cánh tay nhỏ lên ôm lấy gáy y, không cho phép y trốn tránh.
Lục Hoàn Thành nhận ra được ý tứ lưu luyến không rời, dán vào môi hắn hỏi: “Không mệt ư? Còn muốn tiếp tục?”
“Muốn.” Yến Sâm khe khẽ gật đầu, “Là ngươi nợ ta.”
Lục Hoàn Thành cười rộ: “Chọn một tư thế ngươi thích, ta sẽ hầu hạ ngươi đến khi nào thoải mái thì thôi.”
Tư thế…yêu thích?
Hai gò má Yến Sâm đỏ bừng, quay mặt đi, không chịu đáp. Lục Hoàn Thành cũng không truy hỏi, một bên liếp láp cổ hắn, một bên đưa tay xuống giữa hai chân hắn, dính không ít dịch thể, ngón tay ướt át. Xoa lên mật huyệt còn khép chặn, đột ngột cắm vào.
“A!”
Yến Sâm vội vã cắn môi, không để bản thân phát ra tiếng rên rỉ.
Tiếng rên rỉ đã thu lại, nhưng một nơi khác cũng vang động lại chẳng thể thu lại được. Ngón tay Lục Hoàn Thành ở bên trong huyệt khẽ động, chốc lát tăng thành ba ngón. Y ý đồ xấu xa, cố ý khuấy động khiến nước ồ ồ chảy ra, cực kì rõ rệt, tiếng mưa rơi ngoài kia cũng không át đi được. Yến Sâm nghe thấy xấu hổ vô cùng, cuống quýt khép lại hai chân nỗ lực che giấu, chỉ là nơi u huyệt nằm ở phía sau, dù là chân trái hay chân phải đều không chen vào được, ngược lại bắp đùi chỉ cần hơi dùng sức một chút, đã lộ ra một mảnh trắng mịn như ngọc thạch.
Lục Hoàn Thành cúi xuống, chạm đến vành tai, lại hỏi một lần: “A Sâm thích tư thế nào?”
Yến Sâm biết hắn không định buông tha cho mình, nhưng thanh âm kia thực sự quá dâm loạn, nhiều hơn một khắc cũng không được, thế nên mới không tình nguyện nói: “Nằm sấp.... Nằm úp sấp.”
Nằm sấp, mới có thể giấu nhẹm khuôn mặt đi, không sợ bị trông thấy dáng vẻ tiêu hồn lúc cao trào.
Bên tai truyền đến một tiếng cười nhẹ, ngón tay phía dưới rút ra ngoài.
Lục Hoàn Thành đỡ hắn quỳ trên giường nhỏ, xoay người lại, hai đầu gối tách ra, vạt áo buông xuống, cái mông trắng mịn nỗ lực vểnh cao, ngoan ngoãn quỳ bên cửa sổ, ngượng ngùng vịn lên song cửa, vừa đưa mắt, bỗng nhiên giật mình – cách cửa sổ sáu bảy thước, một cây trúc xanh non đang tong tong nhỏ nước, gió nhẹ phất qua, cành lá xao động, rơi xuống một màn mưa móc.
Hắn cứ như vậy nằm bên cửa sổ, cùng nguyên thân của mình đối mặt nhìn nhau*, ẩm ướt đến như vậy, ham muốn** đến như vậy.
*Nguyên gốc: Diện diện tương thứ – 面面相觑: đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau (tỏ ý kinh hãi, bất lực, đành phải chấp nhận)
**Nguyên gốc: Dục cầu bất mãn –欲求不满: muốn mà không được thỏa mãn (nói về tình dục)
Thật sự..... Thật sự rất mất mặt.
Giường hơi lún xuống, Yến Sâm tỉnh lại, biết Lục Hoàn Thành bên cạnh, dương vật cứng rắn dữ tợn bất cứ lúc nào cũng có thể đâm vào trong cơ thể, không khỏi khẩn trương mà co lại cửa huyệt.
Đợi một lát, phía sau không thấy động tĩnh, hắn muốn quay đầu lại nhìn, cảm thấy bụng dưới được một tay nâng đỡ, sau đó một cái gối lớn chèn dưới bụng, bảo vệ phần bụng nặng nề. Hắn ưỡn bụng lên, cái gối phía dưới lót rất vừa vặn, trọng lượng bên trong tựa như biến mất, một chút cũng không còn lay động.
“Thoải mái không?”
Lục Hoàn Thành ở phía sau hỏi.
Yến Sâm muốn đáp một câu thoải mái, không biết làm sao, liền biến thành uốn éo cái mông.
Lần này bị chọc ghẹo đến thoải mái, hông hắn lập tức bị đè xuống, dương căn phía sau trượt vào khe hở giữa hai cánh mông, nôn nóng quẹt qua một ít nước trơn, không một lời đánh động, trực tiếp cắm vào trong.
“Ách! Nhẹ chút...... Nhẹ chút.....”
Yến Sâm ngửa đầu thở gấp
Đỉnh đầu (~mũ dương v*t) sung mãn đẩy lên nhục bích (vách thịt), từng chút từng chút xâm nhập vào sâu bên trong. Lúc đầu huyệt khẩu thít chặt, không ngừng đẩy ra phía ngoài ngăn trở, có chút khó khăn. Lục Hoàn Thành sợ làm Yến Sâm bị đau, không dám mạo hiểm tiến vào, một lúc lâu mới có thể cắm vào một nửa, liền đứng yên trong u huyệt căng chặt nóng ẩm kia.
Y cúi người, lồng ngực rắn chắc dán lên hai cánh lưng hệt như hai cánh hồ điệp của Yến Sâm, sau đó đưa tay