Xin hỏi tên ngài là gì?Đại Trúc Tử: Yến Sâm
Lục tiểu công: Lục Hoàn Thành.Số tuổi là?Đại Trúc Tử: Nếu nói từ lúc là trúc… Kì thực đã ba trăm tuổi, còn từ lúc là người, cái đó (nhìn về phía Lục tiểu công).
Lục tiểu công (cười): Lần đầu tiên gặp mặt đã nói dối ta, nói mình mười bảy tuổi, cũng may dáng vẻ hắn non nớt, nhìn không ra. Bây giờ trưởng thành hơn chút, nhìn mới giống hai mươi mấy tuổi.
Lục tiểu công (tạm ngừng): Ta? Ta ba mươi mốt.Tính chất là?Đại Trúc Tử (ngượng ngùng): Ừm, là đực.
Lục tiểu công: Đực… (kinh ngạc) Chờ một chút, “là đực”?
Đại Trúc Tử (gật đầu một cái): Mặc dù ta có thể sinh măng, nhưng chính xác là một cây trúc đực.
Lục tiểu công (tò mò): Đực cái có gì khác nhau thế?
Đại Trúc Tử: Nếu như là trúc cái, tự bản thân tới mùa xuân là có thể sinh măng, không cần… Ừm, không cần cùng ngươi…
Lục tiểu công: Vậy ta không phải đang thụ phấn à?*
Đại Trúc Tử: …
Raph: Thực ra câu này ta chém bừa thôi, ta cũng k hiểu anh Lục nói gì nữa: “那我不就一头绿了?” (Vậy ta không phải là một *lục” à[email protected][email protected])Hai người gặp nhau lúc nào? Ở nơi nào?Đại Trúc Tử (nhỏ giọng): Vào lúc y mười bốn tuổi, ở trúc đình.
Lục tiểu công: Ta vẫn cho là năm hai mươi lăm tuổi, sau đó… Nói như thế nào nhỉ, sau đó lúc biết được thật sự là sợ hết hồn, thụ sủng nhược kinh, cảm giác thật có lỗi với hắn.
Đại Trúc Tử: Không sao.
Lục tiểu công: Ép ta giống như một thằng công cặn bã vậy = =
Đại Trúc Tử: ….Ấn tượng đầu tiên đối với người kia?Đại Trúc Tử: Một tiểu thiếu gia hăng hái, người sinh ra cũng anh tuấn.
Lục tiểu công: Dũng cảm đơn thuần, thanh tú, nhìn một cái liền biết là một đứa trẻ hiền lành không có tâm cơ gì.Ngài cảm thấy mình thích hợp với đối phương chứ?Đại Trúc Tử: Có chứ… Ta là trúc tử của y mà, dĩ nhiên là rất thích hợp.
Lục tiểu công: Đặc biệt hợp, đến nay vẫn chưa tìm được người hợp như vậy.Ngài xưng hô với đối phương thế nào?Đại Trúc Tử: Hoàn Thành.
Lục tiểu công:... Còn gì nữa không?
Đại Trúc Tử (vắn vạt áo, ngượng ngập thẹn thùng): Lúc ở trên giường còn gọi là Lục ca ca.
Lục tiểu công (cười): Ta gọi hắn là A Sâm.Ngài hy vọng đối phương gọi ngài thế nào?Đại Trúc Tử: A Sâm là được rồi.
Lục tiểu công: Hy vọng xuống giường cũng gọi ta là Lục ca ca.
Đại Trúc Tử (đỏ mặt): … Bị bọn trẻ nghe được thì không hay lắm.
Lục tiểu công: Không sao đâu, da mặt Duẩn Nhi còn dày hơn ngươi.Có chỗ nào bất mãn với đối phương không? Là chuyện gì?Đại Trúc Tử: … Không, không có.
Lục tiểu công (than thở): Điều bất mãn duy nhất chính là hắn thường xuyên có lời mà không dám nói, cứ giấu ở trong lòng muốn ta đoán, giống như bây giờ vậy.
Đại Trúc Tử (lắc đầu): Thật sự không có. Trước kia thực ra là cũng từng, lúc ta mang thai Duẩn Nhi ngươi toàn bận bịu ở bên ngoài, không có thời gian bên ta, một mình ta rất cô độc, chỉ muốn ngươi ở nhà. Nhưng bây giờ mà nói… đã không còn chỗ nào không vui nữa.
Lục tiểu công: Bởi vì Duẩn Nhi suốt ngày bám lấy ngươi, cho nên ngươi không cần ta nữa chứ gì?
Đại Trúc Tử: Cũng, cũng không đúng!Đối phương làm chuyện gì sẽ khiến cho ngài không vui?Đại Trúc Tử (nghiêm túc suy nghĩ chốc lát): Cưới thiếp.
Lục tiểu công (tan vỡ): Ta là đoạn tụ.
Đại Trúc Tử: Vậy… cưới nam thiếp?
Lục tiểu công: A Sâm, ta chỉ thích ngươi.
Đại Trúc Tử (lại đỏ mặt): Vậy… còn nữa, ngươi ngày nào cũng muốn khiến bụng ta sinh măng, như vậy cũng không tốt lắm.
Lục tiểu công: Đây chẳng qua là tình thú, là tình thú mà thôi.
Đại Trúc Tử (cau mày): Vậy sao ngươi cứ thích bắn bên trong thế?
Lục tiểu công: …
Đại Trúc Tử (cứng người): Trời ạ, ta cũng đang nói cái gì thế này (hai tay che mặt)! Mau xóa đi, đoạn này không muốn nhớ!
Đại Trúc Tử ( (một lát sau ngẩng đầu): … Xóa, xóa chưa?
Lục tiểu công (ôm): Xóa rồi xóa rồi, trên sổ nàng ta một chữ cũng không có, ta đã kiểm tra rồi.
Đại Trúc Tử (khóc sụt sùi): Thật là, thật là quá thất lễ…Quan hệ các ngươi đạt đến mức độ nào rồi?Đại Trúc Tử (nghẹn ngào): Quá thất lễ…
Lục tiểu công: Tới… trình độ quá thất lễ (cười mê đắm).
Đại Trúc Tử: Những vấn đề này thật là đáng sợ!Xin hỏi ngài là công, hay là thụ?Đại Trúc Tử: … Không có vấn đề nào bình thường một chút sao?
Lục tiểu công (thản nhiên): Là công.
Đại Trúc Tử (cẩn trọng): Là thụ.Tại sao lại quyết định như vậy?Lục tiểu công: Lúc hắn đến lúc đạt đỉnh điểm, chỉ làm phía trước là không đủ…
Đại Trúc Tử: Hoàn Thành!
Lục tiểu công (cười ôn nhu): … Phía sau cũng phải phục vụ cho tốt, cho nên một cách tự nhiên, ý trời đã quyết định hắn là bên thụ.
Đại Trúc Tử: Hoàn Thành!!
Lục tiểu công (suy tư): … Nếu như gặp mùa sinh măng, phía dưới của hắn ngay cả bôi trơn cũng không cần.
Đại Trúc Tử: Hoàn Thành!!!
Vi khuẩn tác giả (cắt đứt): Ngươi nói nữa, hắn động thai đó.
Lục tiểu công: A Sâm, thả lỏng một chút, chuyện này có gì mà mắc cỡ? Giữa vợ chồng phải thẳng thắn đối đãi nhau, sau này mới có thể thoải mái.
Đại Trúc Tử (do dự hồi lâu):... Được, được rồi.Ngài có hài lòng với hiện tại không?Lục tiểu công (ánh mắt khích lệ): Lại đây, A Sâm nói trước đi.
Đại Trúc Tử (thẹn thùng): … Hài lòng.
Lục tiểu công: Sức chịu đựng của hắn không được tốt lắm, nhất là vào mùa sinh măng, cao trào quá mau, rất tra tấn người khác, lúc nào ta cũng phải khống chế tiết tấu, có điều đại đa số thời điểm là hài lòng.
Vi khuẩn tác giả (đặt giả thiết): Vấn đề này… Cao trào mau là bởi vì thân thể quá mức muốn mang thai, các ngươi sinh nhiều con, bệnh trạng này tự nhiên sẽ theo đó mà biến mất.
Đại Trúc Tử (ngạc nhiên mừng rỡ): Có thật không?
Vi khuẩn tác giả: Hai vị thử một chút thì biết.Nơi lần đầu H là ở đâu?Lục tiểu công (suy nghĩ): Là ở khách điếm trong kinh thành… A, không đúng, là ở thư phòng nhà ta?
Đại Trúc Tử: Ừ, trong thư phòng.Cảm giác lúc đó?Lục tiểu công (khổ não): Đã rất lâu về trước, chi tiết đã không còn nhớ nữa, tổng thể mà nói thì rất thoải mái.
Đại Trúc Tử: Rất đau.
Lục tiểu công (kinh ngạc): Vậy, vậy à?
Đại Trúc Tử: Lần đầu tiên ta ra khỏi trúc,. Ngươi lại không có kinh nghiệm gì, cho nên… có lẽ là làm hơi mạnh. Thế nhưng không sao, (cúi đầu) mấy lần sau đó đều rất thoải mái.
Lục tiểu công (ngây thơ): Mấy lần?! Không chỉ một lần sao?
Đại Trúc Tử: .. Ba lần.
Lục tiểu công: A Sâm, ta sai rồi.
Đại trúc tử (cười): Không sao, ta cũng rất hưởng thụ, còn rơi xuống một đống lá cây.
Lục tiểu công (bừng tỉnh hiểu ra): Khó trách ngày hôm sau trên gối có lá cây, ta cho là gió thổi tới, quét đi rồi, sớm biết thế thì phải giữ lại.
Đại Trúc Tử: Giữ lại nó làm gì.
Lục tiểu công: Dù sao cũng là (lá cây) kỉ niệm đêm đầu tiên của chúng ta.
Đại Trúc Tử: …Lúc ấy dáng vẻ của đối phương thế nào?Lục tiểu công: À, cái này… Thật ra thì…
Đại Trúc Tử (cười): Y thật sự không nhớ, đừng làm khó hắn.
Lục tiểu công (quay đầu): A Sâm nhớ nhiều không?
Đại Trúc Tử (vẻ mặt ôn nhu): Ta đều nhớ. Ngươi nhíu mày, cổ chảy rất nhiều mồ hôi, thở gấp không ngừng. Ta bảo ngươi ngừng một chút, ngươi nói là không có cách nào ngừng được, nói xin lỗi ta, cuối cùng lúc bắn ra còn đặc biệt kích động, liền nằm trên người ta khóc nấc.
Lục tiểu công (quẫn bách): Còn trẻ khí huyết dồi dào, chưa từng dùng đao thật thương thật, lần đầu tiên thoải mái như vậy, cho nên…
Đại Trúc Tử (gật đầu một cái): Ta hiểu.Sáng sớm sau đêm đầu tiên, câu đầu tiên ngài nói là?Lục tiểu công (như đưa đám):…
Đại Trúc Tử (cười): Chúng ta không nói đến lần ở thư phòng nữa, nói một chút lần ở kinh thành đi.
Lục tiểu công: Ngàn vạn lần chớ nói!
Đại Trúc Tử: Buổi sáng hôm đó hắn nói “A Sâm, ta lại cứng rồi.”
Lục tiểu công:…Mỗi lần H trong tuần?Đại Trúc Tử (xòe ngón tay): Bốn lần?
Lục tiểu công: Làm sao có thể.
Đại Trúc Tử (nghiêm túc): Ngươi xem, mỗi tuần ta đều phải ngủ với Duẩn Nhi ba đêm.
Lục tiểu công: Còn dư lại bốn đêm là thuộc về ta, mỗi đêm ít nhất hai