Sự chung chạ của ông bà chúa Đất vừa kéo dài được hơn mười ngày, chúa bà đã lăn đùng ra ốm, nghe đâu là bị thương hàn nhập thể.
Khi tin đồn này truyền đến tai lão Rổng, bọn xảo xứng đã thấy lão ho lên sù sụ, miệng cứ lẩm bẩm hoài bốn chữ “thương, hàn, nhập, thể.”
Cả cung điện sau đó cũng rối tung rối mù.
Loài quỷ, một là già yếu rồi chết, hai là bị thương dẫn đến tử vong, ba là bị chúa chúng bắt chui vào bụng, nào có thể loại trạng thái gì gọi là bệnh tật, vì thế lôi đâu ra thầy lang mà chữa bệnh. Nhân loại yếu ớt kia gần ba năm trời bị thả lăn lốc thì không sao, vừa được thị tẩm đã trúng gió mà bệnh?
Chúa ông của chúng tuy trên mặt không biểu hiện gì, song có một ngày bọn chúng lại kinh hoàng khi thấy hắn cưỡi sóng ào ào bay lên nhân thế, lúc trở về thân thể đầy thương tích, trên tay còn xách theo vài nhân loại tóc tai bạc phơ. Hỏi ra mới biết, chúng được gọi là thầy lang.
“Bẩm chúa ông, chúa bà chẳng qua vì đêm ngủ không đủ ấm, trời lúc này lại đang vào đông, ở dưới lòng đất lại càng lạnh lẽo, nên mới sinh ra cảm sốt. Chỉ cần đốt than giữ ấm và ăn uống điều độ là sẽ khỏe lại. Không có gì nghiêm trọng đâu ạ…” một bà thầy lang run rẩy dập đầu nói lớn.
Thạch Thao nhìn chằm chằm bà lão, đoạn lại nhìn gương mặt đỏ gay của thiếu nữ trên sập, gật đầu ra lệnh cho lũ xảo xứng khênh lò than vào đặt dưới giường, sau đó đặt tay lên một mặt tường bóp vỡ đất đá, chẳng bao lâu đã tạo thành lò sưởi to bằng cả thân người.
Ba bà lang loài người chỉ còn biết trố mắt nhìn hắn, đoạn lại nhìn nhau, mồ hôi chảy ròng.
Họ chỉ nói hắn cần giữ ấm, chứ không phải tạo ra cái lò nướng người cỡ lớn!
Thiểng Thương nằm mê man vài ngày, cuối cùng cũng vì nóng quá mà bị ép tỉnh, theo quán tính quay sang kéo cục đá bên cạnh ôm chặt vào lòng để cân bằng nhiệt độ.
“Bây giờ mới thấy ông phát huy hết tác dụng đó, ông Thao…” ai đó mỉm cười nói sảng.
Lúc tỉnh lại lần thứ nhì, đã không thấy ai, nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống vừa phải. Nàng thấy mồ hôi rít ẩm cả người, ngồi dậy toan mò xuống giường tắm thì đã bị một bà lão cản lại. Bà ta sau đó còn bưng cháo đút nàng ăn, mùi cháo thơm ngát như thức ăn chốn quê nhà khiến nàng hoàn toàn thả lỏng. Hỏi ra mới biết, bà ta cũng là người, nghe đâu là do ông Thao “mời” xuống đây chữa bệnh cho nàng.
Thiểng Thương cúi đầu đa tạ bà lão, đoạn nêu ra ý muốn của mình. Bà gật đầu vài cái rồi bước ra ngoài, lát sau trở vào cùng một số xảo xứng khác, trên tay họ vác theo một chậu đồng lớn.
“Chúa bà thứ tội, chỗ chúng con không có chậu tắm. Bà tắm đỡ trong cái vạc đồng này nhé,” một ả xảo xứng cười toe nói lớn, lộ cả hàm rang nhọn lởm chởm.
Vạc đồng? Thứ này nhìn quen quen…
Tất cả sau đó đều lui ra, bà thầy lang trước khi rời khỏi còn ném lại cái nhìn đầy sợ hãi về phía vạc đồng.
Vỡ lẽ.
À, là vạc nấu người.
Thiểng Thương dở khóc dở cười, cuối cùng cũng trút bỏ xiêm y để leo vào vạc. Nước ấm ve vuốt khiến nàng cảm thấy vô cùng khoan khoái, chốc lát đã quên mất bản thân đang nằm trong một cái vạc nấu thịt, mắt từ từ nhắm lại.
Đang mơ màng thì cảm thấy toàn thân được nhấc lên áp vào một bề mặt lành lạnh, mùi đất ẩm và cỏ cây sau mưa ập vào mũi khiến nàng trong một giây cảm thấy yên tâm. An toàn tuyệt đối.
Nàng biết, nàng đang nằm trong lòng hắn.
Thạch Thao ôm lấy thân hình trần trụi của tế nương nhà mình, bước một cách chật vật đến ngồi bên lò sưởi. Hắn để má nàng áp vào lồng ngực đầy vết thương của mình mà tiếp tục ngủ, đoạn từ từ đưa những ngón tay trắng xanh vừa bị sét đánh đến lộ cả xương trắng lồng vào mái tóc dài ẩm ướt, vừa chậm chạp chải chuốt vừa hong lửa cho khô.
Hơi ấm cứ thế mà luồn vào tóc, vào da, vào lòng. Trong cái không gian vàng đồng của đèn dầu leo lét, bóng hình của một quỷ một người đan lồng vào nhau đang ngày càng rõ nét, sâu đậm…
.
.
.
.
Sau khi loài người kia khỏi bệnh, dân chúng xứ Đất lại được một phen há mồm hốc mỏ. Vị chúa Đất tàn bạo vô tình mà họ biết mấy ngàn năm nay, ngay cả cái tên bật ra cũng đủ làm quỷ con khóc thét, thế mà giờ đây lại có khả năng cưng chiều… thức ăn như vậy!
Ngày ngày, cứ đến đúng giờ bình mình trên mặt đất, bọn quỷ nước lại trông thấy chúa mình dắt theo nhân loại nhỏ nhắn kia bước đi băng băng qua sông, chốc lát lại trông ra cảnh hắn cõng nàng trên lưng chầm chậm quay về. Lần nào cũng nghe ra giọng của nhân loại kia hát vang inh ỏi.
Hoặc theo lời kể của bọn quỷ hầu trong cung, chúa chúng vì không muốn làm vợ sợ, đã ra lệnh cho trên dưới trong cung mài bằng hàm rãng, đến cả răng nanh của quỷ nha cũng không cho phép giữ lại.
Mười bảy con người đi trước, nào có đứa nào được lòng chúa ông như vậy! Con bé loài người này, hẳn đã thành tinh, hoặc đầu óc không bình thường. Bởi chỉ có vậy, mới chịu cho động vật ăn thịt đè lên!
Đời thuở chưa thấy ai đối xử tốt với thức ăn, nói gì là cùng đồ ăn chung chạ… Chúa chúng… hẳn đã phát rồ sau nửa vạn năm kiềm hãm!
Trong lúc đó, cái-kẻ-phát-rồ-vì-kiềm-hãm và thức ăn của hắn vẫn đang chìm đắm vào thế giới riêng nơi cung điện bằng đá. Thiếu nữ thở ra nhè nhẹ, đôi tay nhỏ vòng lên vuốt ve tấm lưng vốn lạnh lẽo, thế mà giờ đây lại ấm áp một cách lạ kỳ. Nàng không biết sự gần gũi gây đau nhói cõi lòng này là gì…
Có thể là thói quen, có khi lại là mầm non nhen nhóm.
Nàng bất chấp. Nàng chỉ biết, đây là người ơn, là ông lớn, là trời đất thiên địa của nàng.
“Ông Thao, tay ông… sao lại thế này?” trông thấy những vết rạn chạy dọc cánh tay trắng bệch, nàng nhổm dậy trên ngực hắn, hốt hoảng hỏi nhỏ.
“Nóng.” Thạch Thao đơn giản đáp.
Thiểng Thương đưa tay sờ sờ vết rạn trên tay hắn, bụng bỗng xót xa. Đúng rồi, hắn là đất, gặp nhiệt độ cao dĩ nhiên sẽ rạn nứt. Thế mà cả tháng nay ngày nào cũng vì giữ nhiệt cho nàn, lại khiến mọi nơi trong cung này chứa đầy than củi.
“Hay là dọn bớt lò than đi đi. Bệnh của con cũng đã khỏi gần một tháng rồi. Không nhất thiết phải thế này đâu.”
“Không được. Chờ sang xuân ấm lên sẽ dọn.”
“Nhưng da ông…”
“Chỉ bị nứt.”
Thiểng Thương thở dài. “Dĩ nhiên là con biết nó bị nứt, chẳng phải rành rành trước mắt đó sao? Chỉ là… con không muốn làm tổn thương thân thể ông.”
Thạch Thao nghiêng đầu, khuôn mặt giờ đây đã có chút biểu cảm.
“Sao không muốn?”
Nàng cúi đầu, giọng lí nhí. “Vì… vì… con quan tâm ông, vậy thôi.”
Vị quỷ thần định mở miệng nói cái gì nữa thì bị ngón tay của nhân loại kia đưa lên đè môi lại. “Ông đừng có hỏi con quan tâm là gì nữa đó nha.”
“Nhưng thật sự ta không hiểu.”
“Đúng là đầu đất. Nói chung là… con không muốn ông bị thương, rồi chết, bỏ lại con một mình, vậy thôi.”
Dừng một hồi lâu nhìn nàng như để tiêu hóa ngôn từ, Thạch Thao nhận ra tế nương của hắn đang lâm vào trạng thái gọi là lo lắng, vì thế hắn bắt chước hành động an ủi, tay đưa lên nắm chặt tay nàng.
“Ta không chết được, Thiểng Thương.”
“…”
“Ta là một dạng sinh tồn nhờ ý chí. Chừng nào ta còn muốn tồn tại, không quỷ thần nào có thể giết nổi ta. Chính vì thế, Thần Nông và lũ tiên thần kia mới phải giam giữ ta chốn này.”
“Như vậy, ông sẽ ở bên con suốt đời, đúng không? Đúng không?”
Thạch Thao gật đầu.
Thiếu nữ loài người tròn mắt nhìn hắn một lúc, đoạn nhoẻn cười rạng rỡ.
Hắn nhận ra, nàng đang vui. Bàn tay khô khốc khẽ sờ lên má nàng, chỗ đuôi mắt nheo lại vì nét cười sâu đậm, nơi khóe môi cong lên vì hạnh phúc bất ngờ.
Hắn bỡ ngỡ vì thình lình nhận thức, niềm vui, ra là như thế.
Đó là lần đầu tiên,
.
.
.
..
Đến hôm sau, Thạch Thao đưa tế nương của hán đến một nơi vô cùng đặc biệt, một nơi mà không ai trên khắp sáu cõi lại ngờ chính là chỗ vị vua bóng đêm thường lui tới: miệng hang Trâu.
Giữa cảnh bình minh e ấp như thiếu nữ động tình, chàng ngồi yên không cử động, nàng nghiêng ngã hát ca đón chào ngày mới.
“Có đánh chết con cũng không tin ông Thao lại thích đến nơi này,” Thiểng Thương phấn khích nói, mát sáng lên khi trông thấy vầng thái dương ló dạng nơi đường chân trời. “Con cứ nghĩ ông là chúa Đất thì phải ghét ánh sáng lắm chứ. Huống hồ nơi đây gần ranh giới như vậy. Ông không sợ thần sét dòm ngó sao?”
Mắt vẫn nhìn về phía xa, Thạch Thao đều đều đáp. “Không.”
Đợi một lúc cũng không thấy hắn nói gì thêm, thiếu nữ không sợ chết nọ lại ló đầu ra cản tầm nhìn của hắn.
“Chỉ vậy thôi? Ông không có lời giải thích nào à?”
“Không.”
“Thường thì ở những hoàn cảnh lãng mạn như vầy, ông phải thổ lộ tâm sự để làm con cảm động mới đúng chớ…” Thiểng Thương bĩu môi.
“Tâm sự là gì?”
“Là… những điều ông giấu trong lòng, không muốn chia sẻ cho ai biết đó.”
“Ta không có những thứ đó.”
“Vậy chứ… sao ông cứ im re suốt ngày như thế này? Ai hỏi gì cũng chỉ nhìn lại người ta cho đến khi kẻ kia sợ hãi quay đi thì thôi? Đấy chẳng phải là vì ông ngại không muốn bộc bạch bản thân hay sao?”
Hán lại nhìn nàng một hồi lâu, đến chừng đầu nàng đã sinh sôi đầy rẫy những câu chuyện cảm động đằng sau bóng dáng cô độc của vị chúa Đất, thân chủ mới lặng lẽ bật ra hai chữ.
“Ta lười.”
Thiểng Thương suýt nữa đã lăn nhào xuống vực.
“Nhưng mà… ông lười như thế với con là không được đâu…” nói đoạn, nàng cười cười chỉ vào tim mình. “Cái hạt giống này nè, nó cần phân bón, cần nước tưới hằng ngày. Ông phải cho con biết nhiều hơn về ông, con mới biết đường mà yêu ông chứ!”
“Ngươi biết cách yêu ta sao?” dù không biểu hiện ra, dựa vào trực giác, nàng cũng biết hắn đang ngạc nhiên. Hết sức.
Mỉm cười ngọt ngào, sự tinh nghịch chớp mắt đã rời khỏi thiếu nữ bản Chũm, bàn tay nhỏ nhắn khẽ đưa lên vén tóc tình lang, nàng thỏ thẻ.
“Biết chứ. Ông Thao thật ra rất dễ yêu…”
Hắn lại bị sự bất động chiếm cứ mà nhìn nàng đăm đăm. Thiểng Thương đã quá quen với loại phản ứng lạ đời này, cũng không nói gì thêm mà chỉ khẽ tựa vào hắn tiếp tục ngắm mặt trời mọc.
“Cả thiên địa này chỉ có mình ngươi nghĩ thế.”
Cuối cùng vị chúa Đất cũng mở miệng.
Lòng Thiểng Thương hơi nhói. Đúng rồi, Thạch Thao từ lúc sinh ra đã chẳng người thương, không kẻ thích, mấy ngàn năm nay lại luôn sống trong sự bài xích của đồng loại và loài người, chẳng trách mà tính tình ngày càng lập dị, bạo tàn.
“Chỉ mình con thôi cũng đủ rồi, đủ rồi…” tay siết chặt tay đặt lên tim mình, thiếu nữ khẽ thổn thức. “Thiểng Thương đời này cũng chỉ còn lại mỗi mình ông. Cảm giác này… rất đặc biệt, ông hiểu không?”
“Ta không hiểu.”
Nàng cười, đường mày khẽ cong thành nỗi buồn xa xăm, lặng im một lúc.
“Chờ khi ta có tim, ta sẽ hiểu.”
Cả hai tiếp tục hướng mặt nhìn trời. Bầu trời xanh trong đó, hoa cỏ thơm lừng đó, ánh nắng ấm áp đó, mãi mãi là thứ mà kẻ bên cạnh nàng theo đuổi. Khát khao được sống, không chỉ tồn tại. Khát khao được vươn tay đến mặt trời.
“Thật ra, con nghĩ, Thạch Thao của bây giờ, đã tốt, tốt lắm rồi…”