Sắc mặt Văn Vũ trắng bệch, lạnh lẽo bò lên sống lưng, làm cho cả người cậu lạnh như băng, lông tơ dựng đứng.
Ứng Thần có ở xung quanh hay không?
Nhưng tại sao hắn biết mình đang làm gì? Người đàn ông này thấy mình như thế nào?
Trái tim thiếu niên rơi xuống đáy vực, toàn thân nặng nề ngột ngạt.
Con đường phía trước giống như bị mây đen dày đặc đè nén, làm cho cậu không nhìn thấy ánh mặt trời có thể xuyên thấu tầng mây.
Nhưng mà cậu không nghĩ tới chính là, Ứng Thần chẳng những đã can thiệp vào cuộc sống của cậu, thế nhưng còn can thiệp tới cả họ hàng.
Sau khi cậu rời khỏi Hoàng Hạc Đạo Quan trở về nhà, Văn Vũ lập tức chú ý tới chiếc xe của cậu hai Quan Hải Đào đang đậu trước cửa.
Trong sân nhà truyền đến tiếng nói chuyện quen thuộc của họ hàng.
Những người đó nhìn thấy cậu trở về lập tức vui vẻ vây quanh, mồm năm miệng mười thân thiết quan tâm:
"Tiểu Vũ à, đã lâu không gặp lớn như vậy rồi.
Chúng ta đến gặp cháu, nhân tiện mua cho cháu ít đồ, cháu thấy không tất cả những cái này đều là chúng ta mua cho cháu đó”
"Nghe cậu hai cháu nói cháu được học viện đại học Mỹ Thuật S nhận vào rồi, chậc chậc gien tốt của lão Quan gia chúng ta đều ở trên người Tiểu Vũ cả rồi, vừa cao vừa đẹp trai, còn thông minh có tài, chúng ta làm họ hàng, mặt mũi cũng sáng theo luôn."
Văn Vũ thản nhiên nhìn những người này cùng hộp quà chất đống ở cửa, hỏi: "Mọi người đến tìm cháu có chuyện gì? ”
Kể từ khi ông ngoại qua đời, những người được gọi là họ hàng này không đến thăm cậu nữa.
Mỗi lần Quan Hải Đào đến, cũng chỉ nhắc nhở cậu chuyện bán nhà.
Việc giả vờ trách móc hiện giờ, chỉ có thể nói là có dụng tâm khác.
Quan Hải Đào ho nhẹ một tiếng, cười nhìn cậu nói: "Tiểu Vũ à, cháu gặp được quý nhân, sao không nói với chúng ta một tiếng.
Buổi sáng chúng ta nhận được điện thoại của Ứng tiên sinh đều hoảng sợ.
”
Ứng Thần? Lại là Ứng Thần!
Văn Vũ cứng đờ, đôi mắt ngưng tụ một mảnh ảm đạm: "Anh ấy tìm các mọi người làm gì? ”
Mợ tấm tắc hâm mộ: "Ba mẹ cháu lúc trước làm việc thiện cứu một đứa nhỏ, không nghĩ đứa nhỏ kia bây giờ đã trở thành đại nhân vật giàu nhất thế giới.
”
"Hiện tại Ứng tiên sinh tìm được chúng ta nói, muốn báo đáp ân tình cho Tiểu Vũ cháu, còn cảm tạ chúng ta nhiều năm như vậy chiếu cố, dưỡng dục cháu lên người."
Quan Hải Đào tiếp tục lời của mợ, nói: "Ứng tiên sinh nghe nói cháu không muốn bán ngôi nhà cũ này, nói sẽ mua lại nó này tặng cho cháu.
Cháu đây thật sự là phúc khí mấy đời tu luyện mới có nha.
”
Văn Vũ nghĩ đến cái gì, trong lòng trầm xuống, lạnh giọng chất vấn: "Các người bán cho anh ấy? Các người yêu cầu bao nhiêu? ”
"Điều này"
Quan Hải Đào cùng họ hàng truyền cho nhau ý cười, ha hả nói: "Ứng tiên sinh người ta có tiền, lại mang đến tình nghĩa báo ân.
Cho nên, chúng ta cần nhiều hơn một chút."
Văn Vũ cắn răng: "Muốn bao nhiêu? ”
Quan Hải Đào ánh mắt né tránh, vươn ra mười ngón tay: "Mười, mười triệu.
”
10 triệu! (35 tỷ)
Văn Vũ kìm chế cơn tức giận xông thẳng lên não.
Cậu một lòng chỉ muốn chạy trốn Ứng Thần, nhưng cậu mợ họ hàng lại muốn bán nhà với giá 10 triệu cho hắn.
Khoản nợ này, kết quả còn phải tính đến trên đầu mình!
Thiếu niên cố hết sức kìm nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn những người này, cúi đầu nói: "Không có việc gì, các người có thể đi rồi.
”
Mợ cười: "Đứa bé này, sao lại lạnh lùng như vậy.
Lão Quan gia chúng ta nuôi cháu lớn không dễ dàng, càng phải coi trọng!
Lời còn chưa dứt, mợ lập tức ngậm miệng lại.
Bà nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của Văn Vũ đang nhìn về phía mình, đôi mắt trong suốt mang theo ánh sáng sắc bén, tựa hồ có thể xuyên thấu lòng người, nhìn thấu suy nghĩ ích kỷ đen tối trong lòng bà.
Bà chật vật đứng về phía sau: "Ứng tiên sinh người ta còn chưa nói gì, tiền cũng đã đặt rồi ”
Văn Vũ nhìn xung quanh, cảnh báo: "Trong 10 triệu một phần thuộc về cháu, ngày mai đưa cháu một ít.
Sau này không có việc gì đừng đến đây tìm cháu nữa.
”
Bầu không khí bởi vì sắc mặt thiếu niên mà trở nên xấu hổ.
Quan Hải Đào ho nhẹ một tiếng, ý bảo họ hàng đi ra ngoài, nói: "Được rồi, vậy hôm nay chúng ta trở về.
Tiểu Vũ, cháu tự chăm sóc bản thân thật tốt.
”
Thiếu niên lạnh mắt nhìn theo những người này rời đi, nặng nề đóng cửa lại.
Nuôi lớn cậu là ông ngoại.
Không phải những người được gọi là họ hàng này.
Ký ức của cậu đối với cha mẹ rất mơ hồ, là ông ngoại dẫn cậu đến đây.
Cậu vẫn luôn nhớ rõ lúc trước ở trong nhà, bị những người này lạnh nhạt như thế nào.
Ánh mắt của cậu mợ, bác cả nhìn cậu phảng phất như đang nhìn một kẻ xâm nhập chỉ biết cướp gia sản với bọn họ.
Nếu như không phải ông ngoại vẫn che chở cậu đến mười bốn tuổi, rất khó tưởng tượng cậu sẽ trải qua loại thời thơ ấu nào.
Ông ngoại là người thân duy nhất của cậu trên thế giới này.
Vì vậy, mặc dù ngôi nhà này đã cũ và dột nát.
Nhưng có những kỷ niệm ấm áp về những năm tháng cậu cùng ông ngoại ở khắp mọi nơi.
Trên vách tường loang lổ lưu giữ nét bút chì màu cậu vẽ khi còn bé, trên tay vịn bằng gỗ có nhân vật kinh kịch mà cậu dùng dao nhỏ khắc xuống.
Cậu nhớ rõ, mỗi lần cậu ở nhà vẽ bậy ông ngoại đều tức giận, sẽ lôi kéo làm bộ muốn đánh cậu.
Bàn tay giơ cao luôn nhẹ nhàng hạ xuống, mỗi lần đều là giáo huấn không đau không ngứa.
Tuy nhiên, khi gia đình có khách đến, ông ngoại lại ngồi trên ghế mây lắc lư quạt bồ đoàn nói: "Mấy người nhìn bức tường này đi, là đứa cháu thối nhà ta vẽ lung tung đó, nhưng mà vẽ rất giống.
”
Rõ ràng là trách cứ, lại càng giống như đang tự hào khoe khoang.
Mà hiện tại, cậu có thể bảo vệ căn nhà ấm áp này, dĩ nhiên cũng là nhờ người đàn ông kia.
Bước chân Văn Vũ nặng nề chậm rãi, ánh mắt lưu luyến nhìn từng ngóc ngách trong nhà, rồi từng bước đi lên lầu hai.
Đột nhiên, ánh mắt cậu rơi vào giá vẽ trong phòng khách nhỏ, vẫn là bức tranh phong cảnh còn dang dở.
Thiếu niên chợt mở to hai mắt.
Trên tranh là cảnh sắc thiên nhiên tươi tốt của rừng cây do chính cậu vẽ ra, mà giờ khắc này, những cảnh sắc này lại mang đến cho cậu cảm giác vô cùng quen thuộc.
Như thể, cậu đã sống ở một nơi như thế này.
Cậu đột nhiên nghĩ đến cơn ác mộng đêm sinh nhật, lại nghĩ đến lời người đàn ông nói muốn cậu