Văn Vũ ý thức được mình nhìn Ứng Thần quá lâu,nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, bất mãn nói: "Anh có thể đừng lén vào phòng tôi khi tôi đang ngủ được không."
Ứng Thần thu hồi nụ cười cong trên môi, thản nhiên nói: "Đây là phòng của chúng ta mà? ”
"Cái gì?"
Văn Vũ kinh ngạc: "Trước đây anh đâu có nói vậy.
”
Ứng Thần: "Em và tôi lẽ ra nên ngủ cùng nhau.
Mấy ngày trước tôi bận quá không về, đêm nay có thể ngủ cùng em.
”
Ứng Thần sẽ ngủ cùng cậu tối nay!
Văn Vũ trong lòng cả kinh, ôm chăn cúi người trốn về phía sau, trong mắt tràn đầy cảnh giác cùng kháng cự.
Cho dù có trốn lần nữa thì vẫn phải ngủ cùng giường.
Ứng Thần khẽ nâng cánh tay mảnh khảnh của mình lên, chạm vào đôi má ửng đỏ lơ mơ của thiếu niên.
Nhiệt độ đầu ngón tay không lạnh như trước, vừa ấm áp vừa mềm mại trượt xuống vuốt dọc theo đường cong khuôn mặt thiếu niên.
Văn Vũ lại muốn né tránh, vừa quay mặt xuống đầu ngón tay Ứng Thần đã chuyển động nhanh nắm lấy cằm cậu.
Hắn nhìn vào đôi mắt trong veo đầy tính đề phòng của thiếu niên, nói: "Không làm gì em đâu, đừng sợ như vậy.
”
Đôi mắt thâm thúy u ám, Giọng nói trầm thấp.
Đã sờ mặt cậu rồi, còn nói không làm cái gì!
Văn Vũ đè nén căng thẳng, hỏi ngược lại: "Anh có chắc là anh có thể tuân thủ những gì anh nói không?" ”
"Loại chuyện này, tôi muốn làm cái gì sớm làm.
Chính là sợ"
Ứng Thần véo cằm thiếu niên nhéo nhéo, sâu kín nói một câu: "Làm em khóc, tôi còn phải dỗ dành.
”
Loại chuyện này, là chuyện gì vậy trời?!
Văn Vũ kinh hãi nhìn người đàn ông,cạn lời.
"Lại bị dọa rồi à?"
Ứng Thần bất lực, giơ tay xoa xoa cái đầu ngái ngủ rối bời của thiếu niên: " Tới lúc rời giường rồi, hôm nay đi học đừng chạy lung tung khắp nơi nữa, tôi lại lo lắng cho em.
”——
Văn Vũ mấy ngày không đi học.
Lúc mới đến cổng trường, đã gặp Triệu Hiểu Lượng.
Triệu Hiểu Lượng vội vàng xông tới tức giận, giữ chặt cậu hỏi: "Mấy ngày nay cậu đi đâu vậy? Gửi tin nhắn với gọi điện thoại thì tắt máy, cũng không quay về! ”
"Nếu không tìm được cậu nữa, tớ đang chuẩn bị nói với giáo viên là cậu mất tích đây".
Văn Vũ: "Tớ có chút việc.
”
Sự xuất hiện của Ứng Thần, cùng với chuyện phát sinh hai ngày nay đã làm đảo lộn tất cả nhận thức trước kia của cậu。Cậu tự lo cho những chuyện này bận rộn sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy tin nhắn Triệu Hiểu Lượng gửi cho cậu còn chưa kịp trả lời.
Triệu Hiểu Lượng lo lắng hỏi: "Có phải cậu đang bận chuyển nhà không? Hôm qua tớ đã đợi trước cửa nhà cậu tới tối cũng không thấy cậu về.
Cậu chuyển đi đâu vậy? ”
Văn Vũ không muốn để cho bạn bè bên cạnh bị cuốn vào chuyện của mình và Ứng Thần, nói đơn giản: "Ở gần trường đại học của tớ.
Mọi chuyện đã xong rồi, đừng lo lắng.
”
Văn Vũ xin lỗi: "Khiến cậu lo lắng rồi, tớ mời cậu ăn trưa" ”
Triệu Hiểu Lượng thở phào nhẹ nhõm: "Quên đi, thấy cậu không sao là tốt rồi.
Sau này đừng quên trả lời tin nhắn đó.
”
Người bạn Văn Vũ này của cậu ta sống một mình, lại có tính cách không thích kết giao quá sâu với người khác.
Triệu Hiểu Lượng không muốn lúc lỡ như xảy ra chuyện thì ngay cả một người bên cạnh cậu ấy cũng không có.
Cho nên, cậu ta mới thường xuyên liên lạc với người bạn đã chơi từ nhỏ tới lớn này.
Cậu ta lại hỏi Văn Vũ: "Đúng rồi, nhà mới của cậu thế nào? Hôm nay dẫn tớ đi qua mừng tân gia đi.
”
"Hả?"
Văn Vũ do dự, chối từ: "Sắp thi đại học rồi.
Cậu nên nghiên cứu đề cương trước đi.
Chờ kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc rồi sẽ nói chuyện chúc mừng.
”
Quả nhiên vừa nói thi đại học, Triệu Hiểu Lượng liền không nhắc tới chuyện Văn Vũ chuyển nhà nữa.
Cậu ta mặt mày ủ rũ thở dài: "Ai, đừng nói nữa, sắp thi đại học tới đít rồi mà chẳng làm được đề đây ”
"Cậu thì ngon rồi, có thể nhận được giấy báo nhập học của trường đại học mà cậu muốn.
Chúng ta không giống nhau, mỗi ngày thức khuya học tập, quá mệt mỏi, thực sự muốn kết thúc sớm mới vui vẻ được.
”
Văn Vũ khuyên cậu ta: "Thành tích của cậu không có vấn đề gì, còn có sở trường thể thao có thể được cộng điểm.
Dư sức để vào trường đại học mà cậu muốn vào."
Triệu Hiểu Lượng: "Không phải vấn đề thực lực, bầu không khí đi học mỗi ngày thật sự quá áp lực.
Cậu vào lớp thì sẽ hiểu thôi.
”
Bầu không khí trong lớp học thực sự rất nhàm chán, phía trên bảng đen là dòng chữ đếm ngược ngày nào cũng được giáo viên chủ nhiệm viết: Còn 13 ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Mỗi bàn học chất đầy sách giáo khoa và nhiều đề thi thử khác nhau, mỗi học sinh đều vùi đầu vào đống sách nghiêm túc đọc sách làm đề.
Vương Lỗi cùng bàn nhìn thấy Văn Vũ tới, ngẩng đầu lên khỏi chồng sách, dưới mắt lộ ra một đôi quầng thâm, uể oải ỉu xìu chào hỏi: "Văn Vũ, mấy ngày trời không thấy, cuối cùng cậu cũng đến lớp rồi.
”
Văn Vũ: "Cậu thức cả đêm học bài đấy à?"
"Nó gặp quỷ đó"
Triệu Hiểu Lượng cười ra tiếng, vô tâm vô phế cười nhạo: "Thật sự gặp quỷ đó.
”
Vương Lỗi