Dịch Thư Nguyên đi trong thành, tầm mắt một mực chú ý đến nơi có thể có nhu cầu đối với văn tự.
Quán thư họa, cửa hàng thư phòng, viết hộ thư nhà và câu đối v.
v.
, thậm chí ngay cả một số quầy đoán mệnh cũng thỉnh thoảng dừng chân, càng làm bộ như khách hàng ở trên quầy nhìn chữ viết của người khác.
Tổng kết lại chính là, Dịch Thư Nguyên cảm thấy chữ của mình trước mắt tuy rằng khẳng định không tính là nhiều không tầm thường, nhưng so với trên không đủ so với dưới có thừa.
Tại trước quầy hàng tranh chữ, chủ quán đang ân cần tiếp đón Dịch Thư Nguyên.
"Khách quan, ngài thật tinh mắt, đây được xưng Đại Dung ba trăm năm chỉ có một người, thư pháp đại gia, Yến Thấm tiên sinh bút tích thật, ta thấy nó cùng ngài hữu duyên, ngài nếu là thích nha, chỉ cần mười lượng bạc ta liền bỏ những thứ yêu thích bán cho ngài!""Mười lượng?"Dịch Dũng An ở một bên mở to hai mắt kêu lên, một tờ chữ rách nát bán với giá trên trời? Đem đi đốt cũng không đủ ấm bếp, chủ quán này thật dám bán!Dịch Thư Nguyên kỳ thật không biết Yến Thấm là ai, nhưng danh hiệu chủ quán báo ra đạo lý rõ ràng, hẳn là một danh gia, về phần tự thiếp trước mắt này thì khó mà nói, hắn cầm lấy tự thiếp cẩn thận quan sát.
Trong khoảng thời gian này vào thành cưỡi ngựa xem hoa, Dịch Thư Nguyên phát hiện bản thân đối với một ít giám định thưởng thức văn tự có một loại trực giác tự nhiên, nghĩ đến là do thiên phú từ nhỏ, giữa những hàng chữ trong tay quả thật có vài phần thần vận khiến người ta hai mắt tỏa sáng, nhưng rất nhiều chỗ nét bút có chút cố ý.
"Chủ quán nói đùa, bút tích thật của Yến Thấm làm sao có thể chỉ cần mười lượng, chữ này trông còn tạm được, nhưng nét bút lại có chút cố ý.
"Chủ quán tươi cười nhất thời có chút xấu hổ, thầm nghĩ là gặp phải chuyên gia.
"Ách, ha ha, khách quan, chữ này vẫn là rất có chỗ đáng khen đấy, nếu ngài thật sự thích, hai lượng bạc là được!"Dịch Dũng An ở một bên có chút sốt ruột, hắn sợ đại bá vung tay lên liền mua, nhắm chuẩn cơ hội đến bên tai Dịch Thư Nguyên thấp giọng nói.
"Đại bá, chúng ta không mang theo nhiều tiền như vậy! ! "Dịch Thư Nguyên căn bản không để ý tới hắn, đem tự thiếp buông xuống, sau đó xoay người rời đi, Dịch Dũng An thì nhanh chóng đuổi theo, những văn nhân này chơi đồ vật thật sự là đắt chết đi được.
"Ai, khách quan, một lượng, tám trăm văn cũng được a! năm trăm văn, thật sự không thể thiếu --"Đáng tiếc Dịch Thư Nguyên căn bản ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ để lại người bán hàng rong lắc đầu thở dài.
Trong lúc bất tri bất giác, hai người đã dọc theo đường phố đi thẳng về phía trước, tới vị trí trung tâm huyện Nguyên Giang, có thể nhìn thấy huyện nha cùng huyện học Nguyên Giang cách đó không xa.
Khu vực này hiển nhiên càng phồn hoa, nhất là bây giờ đã đến trưa, từ trong các tửu lâu, quán cơm bắt đầu tỏa hương thơm , ngửi những mùi thơm này, đừng nói Dịch Dũng An chịu không nổi, Dịch Thư Nguyên nghe cũng tạm dùng bước chân, nhưng lực chú ý của hắn lại hướng về phía lớp học, có thể nói hắn theo bản năng đi theo trí nhớ tuổi thơ đến đây.
Lớp học kia giờ phút này có học sinh đi ra, dù sao không phải tất cả học đồng đều mang theo cơm trưa, có người tự mình về nhà, có thì có người gia đình đợi ở bên ngoài đón về.
"Đó chính là học thục, ta khi còn bé ở đây đi học, phu tử họ Nghiêm, tính cũng như họ, dị thường nghiêm khắc!"Dịch Thư Nguyên có chút cảm khái, Dịch Dũng An thì nghe tai nọ xọ tai kia, một mực nhìn tửu lâu cách đó không xa.
Đó chính là Đồng Tâm Lâu, một trong hai lầu lừng lẫy của huyện Nguyên Giang, mà một tòa Túy Tân Lâu khác thì ở bên ngoài miếu Thành Hoàng, hai lầu phân biệt chiếm một góc ở hai nơi phồn hoa nhất huyện thành.
Rầm rầm! ! Nghe được tiếng kêu của Dịch Dũng An, Dịch Thư Nguyên quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Dịch Dũng An.
"Đại bá, chúng ta đi nửa ngày rồi, nên tìm chỗ ăn một bữa cơm! ! "Dịch Thư Nguyên nhìn bảng hiệu tửu lâu đối diện, Dịch Dũng An vội vàng ghé sát vào nói.
"Chúng ta mua mấy cái bánh bao của Đồng Tâm Lâu, đảm bảo ăn ngon!"Đồng Tâm Lâu nếu sô vơi những nơi xa hoa của địa phương lớn đương nhiên không thể bì được, nhưng ở huyện Nguyên Giang cũng là cửa hiệu lâu đời trăm năm, trong đó giá cả đồ ăn thích hợp, khẩu vị thượng hạng, ở huyện Nguyên Giang rất có danh vọng, bánh bao bánh ngọt trong lầu càng được dân chúng yêu thích.
Trong huyện nếu có đại sự cưới gả, không ít người sẽ đến Đồng Tâm Lâu đặt làm bánh bao bánh ngọt, vừa hướng về phía khẩu vị cũng là đòi phần thưởng.
Dịch Thư Nguyên đang nhìn trong tửu lâu, bỗng nhiên phát hiện một nho sinh trung niên từ trong lớp học đi vào Đồng Tâm Lâu, tầm mắt cũng theo bản năng nhìn lại.
Người trong tửu lâu nhiệt tình lớn tiếng chào đón người tới.
"Ơ, là Liên phu tử, mau mời mau, an bài nhã gian trên lầu cho ngài đi? Một gian phòng trên lầu"Tên nho sinh kia chắp tay nói gì đó, theo tiểu nhị tửu lâu cùng lên lầu.
Dịch Thư Nguyên nhìn đến xuất thần, không biết Nghiêm phu tử bây giờ ở đâu, nhiều năm như vậy, còn nhận ra ta hay không?Lập tức Dịch Thư Nguyên lắc đầu cười cười, lúc trước hắn ở đây chỉi là thiếu niên, bây giờ cảnh còn người mất, làm sao có thể nhận thức được.
"Ngươi đi mua mấy cái bánh bao đi, ta qua bên kia xem trước.
""Ai ai, đại bá ngài cũng đừng chạy loạn a, trong thành ngõ ngách nhiều, dễ dàng lạc đường đấy!""Không lớn không nhỏ còn giáo dục ta?"Dịch Thư Nguyên lấy ra khí thế trưởng bối vui đùa một câu, không nghĩ tới lại có tác dụng, Dịch Dũng An nói "Cũng không dám", hướng Đồng Tâm Lâu chạy đi.
Trên tường huyện nha có dán bố cáo, Dịch Thư Nguyên vừa nhìn thấy, lúc này đi qua nhìn một cái, có thể là thời gian không đúng, người đi ngang qua dừng chân ở bên kia không nhiều lắm, ngoại trừ Dịch Thư Nguyên, cũng chỉ có hai người.
Chờ Dịch Thư Nguyên đến bố cáo tường, hai người nhìn bố cáo cũng đi rồi, hắn tự đọc văn tự bên trên.
"Bản huyện sắp tới muốn biên soạn Nguyên Giang huyện chí, cần chiêu ti văn bút lại hai người, chữ viết tinh tế! "Dịch Thư Nguyên cẩn thận xem xong bố cáo, mặt trên viết rõ yêu cầu cùng đãi ngộ, có cả thời gian công bố, tính toán thời gian dán được mười ngày, nhưng thoạt nhìn còn chưa chiêu đủ người?Chỉ có hai người, khó chiêu như vậy?Dịch Thư Nguyên không biết là, huyện Nguyên Giang coi như là địa phương có văn hóa văn học nồng đậm, không tính là nơi quá mức nghèo khổ, còn từng xuất hiện mấy đại quan, người đọc sách trong huyện đều lấy thi đậu công danh làm nhiệm vụ của mình, tuy có người muốn kiếm chút tiền tài, nhưng thà viết hộ thư nhà thậm chí thay nhà giàu chép sách, cũng không muốn hưởng ứng bố cáo này.
Xấu thì xấu ở một chữ "Lại", không riêng gì huyện Nguyên Giang, triều đình Đại Dung dù chỉ