Lâm Viễn có chút chật vật đi đến trước cửa khách sạn lớn, ngẩng đầu nhìn lên một chút, tâm nói :Hạ Vũ Thiên như thế nào luôn có mối quan hệ với các tòa nhà cao tầng nhìn đến đau cổ? Quả nhiên là người nhân phẩm có vấn đề lớn. Đi vào đại sảnh, có tiếp tân đi đến tiếp đón, hỏi “Tiên sinh, khách sạn đã đủ khách, xin hỏi có hẹn trước không?”
Lâm Viễn sờ sờ đầu, nói “Nga, tôi tới tham gia một bữa tiệc từ thiện”
“Nga!” Tiếp tân cười nói “Ở đại sảnh tầng trên cùng, xin hỏi tiên sinh có thiếp mời không?”
“Thiếp mời?” Lâm Viễn lắc đầu, trong lòng tính toán có phải không có thiếp mời sẽ không được vào? Vậy rõ ràng về nhà thôi, sau đó nếu Hạ Vũ Thiên về nhà nổi bão thì nói là bị tiếp tân đuổi đi……..dù sao tiếp tân này cũng không phải nhân viên của Hạ Vũ Thiên……..Khách sạn này chắc không phải của hắn chứ? xã hội đen đều mở sòng bạc, kỹ viện, không nên mở khách sạn a.
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn chuẩn bị xoay người bỏ đi, tiếp tân kia lại hỏi “Tiên sinh họ gì, có phải đến cùng người khác không?”
Lâm Viễn có chút ủ rũ, đành nói “Tôi họ Lâm, Hạ Vũ Thiên bảo tôi đến”
“A, nguyên lai là bạn ông chủ Hạ” Tiếp tân lập tức cung kính dẫn Lâm Viễn đến thang máy, nói “Hạ tiên sinh đích xác có phân phó, bảo chúng tôi chờ một vị tiên sinh họ Lâm, sau đó trực tiếp mang ngài lên tầng cao nhất, thật sự là chậm trễ”
Lâm Viễn thấy dáng vẻ nơm nớp lo sợ của người kia, cảm thấy có chút không thích hợp, liền hỏi “Cái kia…….sẽ không phải……Hạ Vũ Thiên là ông chủ ở đây chứ?”
“Khách sạn này đích thật là của Hạ tiên sinh” Tiếp tân trả lời “Tiệc từ thiện lần này tổ chức để bán một số di vật của Hạ lão tiên sinh quá cố, số tiền bán được sẽ chuyển vào quỹ học bổng mà lão tiên sinh thành lập khi còn sống”
Lâm Viễn nghe xong le lưỡi, tâm nói “Thông minh, Hạ Vũ Thiên đúng là cái lưu manh, mở khách sạn còn không ngừng mở tiệc từ thiện…..Phi! Sói đội lốt cừu a!”
Rất nhanh, cửa thang máy mở ra, tiếp tân mời Lâm Viễn ra khỏi thang máy, chỉ một cánh cửa rộng lớn, uy nghiêm phía trước, nói “Phía sau chính là đại sảnh, đẩy cửa đi vào là được, chúc ngài vui vẻ” Nói xong, ấn thang máy đi xuống.
Tiếp tân đi rồi để lại Lâm Viễn một mình đứng trên thảm đỏ, nhìn nhìn phía sau là cửa thang máy đóng chặt, lại nhìn nhìn trước mắt là cánh cửa lớn màu vàng hoa lệ, bên trong có tiếng nhạc dập dìu, trong không khí đầy mùi nước hoa. Lâm Viễn ngẩng mặt, nhìn chùm đèn treo bằng thủy tinh thật lớn thắp sáng hành lang, nhìn hoa văn thủy tinh thật lớn trên đó, giãy gụa lần cuối, thế nào mới có thể không cần đi vào đây?
“Lâm Viễn?” lúc này, một người đàn ông từ đầu kia hành lang đi đến, mặc âu phục xanh đen, nhân mô cẩu dạng, Lâm Viễn nhìn hắn một cái, chớp mi “Hạ Vũ Khải?”
“Gọi tôi Vũ Khải là được, nghiêm túc vậy làm chi, đều là người một nhà cả” Hạ Vũ Khải cười ha hả nói “Anh đến một mình? Vào đi thôi, đại ca vừa mới nhắc tới anh”
Lâm Viễn bất đắc dĩ cúi mặt, tâm nói − −Thực là vận xui.
Sau đó, Hạ Vũ Khải đẩy ra cánh cửa màu vàng thật lớn, nghênh diện đánh tới trước mặt Lâm Viễn là một làn gió xa hoa lãng phí, mang theo hương vị nước hoa đắt tiền, Lâm Viễn nhịn không được đánh hai cái hắt xì, giương mắt, Hạ Vũ Khải đang cười theo dõi hắn.
Lâm Viễn nắn nắn mũi, nhìn kỹ trong đại sảnh, chỉ thấy một đống người ăn mặc gọn gàng xinh đẹp, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé đều có, xuyên qua đám người có thể thấy một chiếc bàn mạ vàng điêu khắc tinh xảo, phía trên có chiếc hòm thủy tinh đặt một ít vật phẩm trang sức tinh mỹ, Lâm Viễn cảm thấy buồn nôn, Hạ lão nhân không phải người già sao? Vì cái gì di vật lại nhiều châu báu trang sức như vậy − −hay là lão nhân có sở thích khác người? Thích cải trang phụ nữ?
Lâm Viễn miên man tưởng tượng chuyện ghê tởm, vội vàng đưa tay lấy một ly đồ uống phục vụ mang đến, uống một ngụm lại bị ho khan, Lâm Viễn vừa mới thấy màu vàng óng còn tưởng rằng nước chanh, không nghĩ đến lại là Champagne (Sâm panh).
“Có nước chanh, hoặc nước dừa, hay nước táo……hay không? Chỉ cần là nước không có cồn, loại nào cũng được” Lâm Viễn hỏi phục vụ.
Phục vụ sửng sốt một chút, nói “Ách, có, tôi đổi cho ngài”
Lâm Viễn cười tủm tỉm “Có thể uống là tốt rồi!” Hắn thích nước ngọt, nước ngọt làm cho hắn vui vẻ, cũng không biết vì cái gì! Tóm lại hắn yêu thích tối cuối tuần, ôm nước ngọt, ăn khoai tây xem đua xe, đương nhiên, cũng có thể ôm dưa hấu, uống bia lúa mạch cũng thực hạnh phúc, dù sao cũng là buổi tối, cho dù hơi váng đầu đi ngủ cũng tốt hơn so với uống thứ nước vàng rực thối hoắc này, không phải, là làm ma-nơ-canh đứng ở nơi hào nhoáng uống sâm panh vừa nhạt nhẽo vừa khó uống mới đúng!
“Có” Phục vụ chuẩn bị chuyển sang phục vụ khách khác thì có người cầm một ly sâm panh trên khay, Lâm Viễn cảm giác có một bàn tay sau lưng, sau đó một bóng ma kề sát sau vai, là một oan hồn lạnh lẽo.
Mí mắt giật giật, Lâm Viễn quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bộ mặt u ám của Hạ Vũ Thiên, vẻ mặt như thể Lâm Viễn ăn quịt tiền của gã.
Nhét sâm panh vào tay Lâm Viễn, Hạ Vũ Thiên lành lạnh nói một chữ “Cầm”
Lâm Viễn bất đắc dĩ, chỉ có thể vươn hai tay cầm hai ly, có chút buồn bực liếc phục vụ kia một cái.
Phục vụ hiển nhiên cũng bị khí thế Hạ Vũ Thiên dọa cho hoảng sợ, vội vàng xoay người chạy đi.
Lâm Viễn ngẩng đầu thấy Hạ vũ Thiên cau mày nhìn mình, sau một lúc lâu trầm mặc, Lâm Viễn trấn tĩnh nói “Có thể uống bia không? Màu sắc không khác biệt lắm!”
Hạ Vũ Thiên hơi nheo mắt, Lâm Viễn ngoan ngoãn cầm ly sâm panh uống một ngụm, tâm nói: tửu lượng lão tử cũng không tốt, chốc lát uống rượu say khướt thì tự ngươi tìm xúi quẩy! Lâm Viễn muốn nhổ ra nhưng lại uống thêm hai ngụm, cảm thán − −danh rượu với thức ăn nổi tiếng đều giống nhau: để ngắm chứ không để ăn!
Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên đón khách không ngớt, Lâm Viễn cảm thấy bản thân giống như chó cưng được Hạ Vũ Thiên dắt theo cho mọi người chiêm ngưỡng. Sau khi Hạ Vũ Thiên đón tiếp một người đến, kẻ đó sẽ liếc mắt một cái, như là nói − −Uy, ông chủ Hạ, đây là chó gì a? Giống nào vậy?
Bị nhìn đến có chút ngứa ngáy, Lâm Viễn nghĩ tìm một chỗ trốn đi, bất quá nhiều lần thực hiện ý đồ bỏ trốn đều bị Hạ Vũ Thiên túm áo kéo lại, nhíu mày “Cậu không thể im lặng một lúc được sao?”
Lâm Viễn ngoáy ngoáy tai, Hạ Vũ Thiên trừng mắt liếc, Lâm Viễn thả tay xuống, nhìn trái nhìn phải, hỏi “Phải đứng đây đến khi nào a?”
“Còn chưa bắt đầu bán đấu giá”
“A?” Lâm Viễn ủ rũ, xoay người muốn chạy.
“Đứng lại” Hạ Vũ Thiên nhìn hắn “Đi đâu?”
Lâm Viễn trở mình xem thường, nói “Đi WC, anh không cho tôi đi thì tôi tùy ý ngay tại đây!”
Hạ Vũ Thiên nhíu nhíu mày, nói “Đi đi”
Lâm Viễn bĩu môi, xoay người ly khai đám đông, ra cửa lớn, rốt cuộc