Sau khi Tôn Lâm hàn huyên vài câu với Lâm Viễn thì mời Lâm Viễn đi ăn cơm, Lâm Viễn nhìn đứa trẻ đang nắm tay Tôn Lâm kia, có chút do dự, hắn mới không nghĩ cùng ăn cơm với trẻ con.
Tôn Lâm nở nụ cười, nói “Nhà nó ngay gần đây, tôi đuổi nó về nhà sau đó chúng ta đến bờ biển ăn vặt thì thế nào?”
“Bờ biển?” Lâm Viễn có chút giật mình hỏi “Nơi này có thể thấy biển sao?”
“Có thể a” Tôn Lâm nở nụ cười “Tôi thường xuyên ra biển câu cá, cùng đi?”
“Tốt” Lâm Viễn thấy tất cả trẻ con đều đã trị liệu xong, nhìn nhìn Lí Cố, Lí Cố xua tay, nói “đi thôi đi thôi, để tôi cô đơn một mình đến chết ở đây cũng tốt”
Lâm Viễn cởi áo blouse, đi ra ngoài với Tôn Lâm.
Ra đến cửa, quả nhiên nhìn thấy xe đậu cách đó không xa, còn có mấy men in the black khẩn trương theo sát, tựa hồ có chút hoài nghi thân phận Tôn Lâm.
Tôn Lâm có vài phần khó hiểu hỏi Lâm Viễn “Tôi sớm đã muốn hỏi, nhà cậu có phải điều kiện tốt lắm hay không? đã vậy còn có nhiều vệ sĩ đi theo”
“Ai, cái gì vệ sĩ a” Lâm Viễn nhún nhún vai, nói “Nếu có vệ sĩ tôi cũng không phải đến làm ở phòng khám, là như vậy, gần đây tôi gặp phải chút phiền toái, cho nên những người này là người bảo hộ của tôi”
“Cậu gặp chuyện phiền toái gì?” Tôn Lâm khó hiểu.
“Nga, bò lên mặt sau của một tên xã hội đen mặt than chỉ số IQ rất thấp” Lâm Viễn thuận miệng nói.
“Khụ khụ……..” Hạ Vũ Thiên đang xem tư liệu ở văn phòng bị sặc một ngụm cafe đến ho khan, không hiểu sao lỗ tai phải lại nóng lên…..mí mắt trái giật giật. Đột nhiên trong đầu lóe lên dáng vẻ cà lơ phất phơ của Lâm Viễn, bất đắc dĩ thở dài.
Ngay lúc này, trợ lí gõ gõ cửa đi vào, nói với Hạ Vũ Thiên “Ông chủ, Trầm tiên sinh đến đây”
Hạ Vũ Thiên vừa ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơmi trắng, quần bò đứng ở cửa. Thanh niên này hơi giống con lai, dáng vẻ vô cùng anh tuấn, tóc ngắn màu vàng, làn da trắng như tuyết, ngũ quan rõ ràng, cũng không quá gãy gọn………tinh xảo như búp bê.
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, nói “Cậu chính là Trầm Dực?”
“Đúng vậy, ông chủ Hạ” Trầm Dực đi đến, cầm một tập văn kiện trên tay, thoạt nhìn có chút cẩn thận.
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn tập văn kiện trên tay, nói “Bảng thiết kế đó là do cậu làm?”
“Vâng” Trầm Dực gật gật đầu “Tôi rất hứng thú với hạng mục này, tuy rằng biết có một phòng ban thực hiện việc này, tôi vẫn muốn thử một lần”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, nói “Tôi rất vừa lòng với thiết kế của cậu, cậu có thể tham gia chương trình thiết kế lần này, từ hôm nay trở đi”
Trầm Dực tươi cười, Hạ Vũ Thiên gật gật đầu với hắn, nói “Chuẩn bị một phần theo kế hoạch đã định cho tôi”
“Tốt” Trầm Dực nhận tư liệu Hạ Vũ Thiên đưa cho, xoay người đi ra ngoài.
Hạ Vũ Thiên châm một điếu thuốc, ngẩng đầu, nhìn theo bóng dáng Trầm Dực, mặt không chút thay đổi hút thuốc.
……
Lâm Viễn cùng Tôn Lâm mua một đống lớn đồ ăn vặt đến bờ biển, đây cũng không phải bờ cát gì, chẳng qua là bờ đá, còn có một cái đập lớn chưa hoàn tất, Lâm Viễn cùng Tôn Lâm tìm một chỗ bằng phẳng ngồi xuống ăn.
Tôn Lâm quay đầu nhìn nhìn mấy men in the black không nhanh không chậm đi phía sau, hỏi Lâm Viễn “Bọn họ sẽ theo cậu đến khi nào? như vậy có gò bó quá không a? Đều không có tự do”
“Tôi cũng không biết” Lâm Viễn nhún nhún vai.
“Ân…..cậu đắc tội với tên xã hội đen nào?” Tôn Lâm hỏi “Tôi có thân thích là người quen biết rất rộng, người đó cũng thương tôi, tôi hỏi giúp cậu một chút xem có thể giải quyết được hay không?”
Lâm Viễn cười, ngẩng đầu liếc Tôn Lâm một cái, xua tay, nói “Ai nha, không có việc gì, không phải chỉ là thêm hai cái men in the black theo sau thôi sao, ngày nào đó nếu gặp người ngoài hành tinh thì còn có người hỗ trợ, không cần để ý”
“Thật sự không phiền toái sao?” Tôn Lâm nói “Cậu là bạn tôi, không cần khách khí với tôi”
Lâm Viễn cười gật gật đầu “Yên tâm, có việc cần nhất định tìm anh”
Sau đó, hai người hàn huyên sôi nổi, bời vì đều thích thể thao, bóng rổ, bóng đá đều rất thích, có thể bàn tới bàn lui, sau đó là điện ảnh, game và vân vân……tán gẫu đến quên thời gian, mắt thấy đã gần chạng vạng, hai người vỗ vỗ mông đứng lên, tận hứng về nhà.
Hai người một đường đi trở về, Tôn Lâm nói “Ngày mai có trận bóng rổ ở trường học, cậu có đến được không? hôm đó sau khi cậu đi, các anh em đều nói lần sau gọi cậu đến”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ hỏi “Lại ở trong trường học?”
“Đúng vậy”
“Vậy để xem ngày mai có cơ hội không, nếu tôi không vội thì sẽ đến” Lâm Viễn vui tươi hớn hở trả lời.
Ngẩng đầu đã thấy trước cửa phòng khám Lí Cố đậu một chiếc xe màu đen.
Lâm Viễn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Vũ Thiên một tay đút túi quần, miệng ngậm thuốc lá tựa vào bên ngoài xe, ngẩng đầu nhìn hắn.
Lâm Viễn thấy không ít mỹ nữ đi qua đều liếc mắt ngắm Hạ Vũ Thiên một cái, tâm nói :đừng nhìn, người này mặt người dạ thú, nhân mô cẩu dạng, bất quá chỉ là xã hội đen a, các đồng chí con gái, không cần tới gần hắn!
“Lâm Viễn” Lúc băng qua ngã tư đường, Tôn Lâm đưa cho Lâm Viễn một túi hoa quả, nói “Tôi đi về trước, ngày mai cậu nhớ đến a!”
“Đi, tôi có thời gian rãnh nhất định sẽ đến” Lâm Viễn gật đầu một chút, Tôn Lâm vỗ hai cái trên vai hắn, xoay người rời đi, Lâm Viễn mang theo túi nhựa hiên ngang quay về phòng khám, tâm không cam tình không nguyện đi về phía Hạ Vũ Thiên.
Đến trước cửa xe, Lâm Viễn hỏi “Sao anh lại đến đây?”
Hạ Vũ Thiên nhíu nhíu khóe miệng, nói “Tôi đợi không lâu lắm”
Lâm Viễn có chút buồn bực, hỏi “Vậy sao anh không gọi điện thoại?”
Hạ Vũ Thiên nhún nhún vai “Đã nói tôi đợi không lâu lắm, ăn cơm không? Lên xe”
Lâm Viễn hồ nghi nheo mắt, hỏi “Tâm tình anh hôm nay không tồi a?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, nói “Đi thôi”
Lâm Viễn buồn bực trong lòng, Hạ Vũ Thiên hôm nay thoạt nhìn đặc biệt hòa ái dễ gần a, hoàn toàn không giống với sắc mặt cùng hung cực ác trong dĩ vãng a.
Hạ Vũ Thiên ngồi trong xe, bắt chéo chân, nói “Lâm Viễn, cậu thích đàn ông hay phụ nữ?”
Lâm Viễn chun mũi, nói “Vô nghĩa, lão tử là thẳng, về sau phải sinh nhân dục nữ”
Hạ Vũ Thiên xoay mặt nhìn nhìn hắn, hỏi “Vậy cậu vẫn là thích có con gái?”
Lâm Viễn ngẩng người, cười nói “Con gái”
Hạ Vũ Thiên chớp mi, hỏi “Vì cái gì? Người bình thường đều thích con trai không phải sao?”
“Sao phải là một thằng nhãi con đầu bóng lưỡng?” Lâm Viễn cười nói “Sinh con gái thật tốt a, nhu thuận lại hiếu thuận, hơn nữa sau khi trưởng thành, cho dù thành tích học tập không tốt, không tìm được công việc tốt……….. nhưng dù sao nói về di truyền thì gien tôi không tồi, tìm một người vợ đẹp một chút, vậy đứa con phỏng chừng là một cô bé xinh đẹp, còn có thể để nàng chọn được một người đàn ông tốt, thật tốt đúng không?”
Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm Lâm Viễn, thật lâu sau, hỏi “Vậy cậu muốn gì nhất trong kiếp người? Tỷ như lý tưởng hay muốn linh tinh gì đó a?”
“Tôi không có lý tưởng a” Lâm Viễn phớt tỉnh nói “Từ nhỏ đến lớn đều không có”
“Như vậy tựa hồ không cầu tiến?” Hạ Vũ Thiên tựa hồ cảm thấy buồn cười.
“Ai nói người không lý tưởng sẽ không cầu tiến a?” Lâm Viễn ngiêng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên, nói “Anh có biết hay không a, Tề Đạt Nội năm năm tuổi, khi bắt đầu đá cầu ngay cả giày cũng không có….. khi đó hắn đá cầu chỉ là vì sở thích mà thôi, ai nói hắn đã sớm kiên định với lý tưởng trở thành ngôi sao đá cầu? Mỗi người đều phải đi từng bước đến thành công, tôi đây chỉ biết việc hôm nay, ngày mai muốn làm mà thôi, còn lý tưởng thuộc loại chuyện của ngày mai. Tôi làm sao biết hôm nay với ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì? Nói không chừng ngày mai sẽ chết, vậy suy nghĩ kia cũng bỏ không”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, hỏi “Cậu trẻ tuổi như vậy, đột nhiên chết đi không