*Cố lộng huyền hư: cái này là một cụm từ, nên mình không dịch ra, nó có nghĩa là ra vẻ thần , bí, kỳ ảo, thật thật giả giả.
Hôm sau, mới khoảng 5h sáng, Lâm Viễn còn đang ngủ mơ mơ màng màng đã bị Hạ Vũ Thiên kéo dậy.
“Tôi không muốn đi, cũng sẽ không đánh golf” Lâm Viễn ôm gối “Anh tự đi đi…..”
Hạ Vũ Thiên lấy quần áo, kéo Lâm Viễn ngồi thẳng dậy, buộc hắn thay trang phục, kéo ra cửa.
Sau khi lên xe, hai mắt Lâm Viễn vẫn còn mông lung, A Thường lái xe đưa hai người đến một sân golf trong khu giải trí ở ngoại ô thành phố.
Lúc xuống xe, Lâm Viễn còn đánh cái ngáp.
“Tỉnh táo một chút” Hạ Vũ Thiên vỗ vỗ mặt Lâm Viễn, nói “Đừng có tự hại mình lọt xuống lỗ”
“Lọt thí” Lâm Viễn bĩu môi có chút khó chịu “Lỗ nhỏ như vậy tài nào mà lọt vào!”
Hạ Vũ Thiên không để ý đến Lâm Viễn, giúp hắn chỉnh lại tóc, lúc bấy giờ, có vài chiếc xe màu đen dừng ngay bên cạnh, vài người xuống xe, đều là đầu heo cặp với mỹ nhân…..
Lâm Viễn không khỏi líu lưỡi, tâm nói: ai nha, Hạ Vũ Thiên thật đúng là có thể xem như tư chất không tồi a, nếu trước đây bản thân mình không cẩn thận gặp kẻ diện mạo như đầu heo này, còn phải giả dạng thành tình nhân của hắn, vậy thật bi thảm.
Lâm Viễn còn đang suy nghĩ, chợt nghe tiếng cười khẽ khó nhịn của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn xoay mặt nhìn gã, thấy trong nụ cười có ý tứ bỡn cợt.
Mí mắt Lâm Viễn giật giật, cảm thấy khó chịu.
“Tiểu Hạ a” Mấy vị trưởng bối đi đến chào hỏi Hạ Vũ Thiên, không quên nhìn nhìn Lâm Viễn, cười nói “Hôm nay rảnh rỗi đến chơi bóng sao?”
Hạ Vũ Thiên cười cười, gật đầu nói “Đúng vậy, tôi có hẹn với Tôn lão gia tử”
“Nga….Tôn lão nhân cũng đến đây a” Người nọ cười gượng hai tiếng “Nghe nói ông ấy hai ngày trước mới phát bệnh tim, tôi còn nghĩ ông ấy đã chết rồi, không ngờ lão nhân còn cứng cáp như vậy a”
Hạ Vũ Thiên cũng cười cười, không kể cả với lão nhân kia nữa, kéo Lâm Viễn đi vào trong.
“Ai là Tôn lão gia tử?” Lâm Viễn tò mò hỏi Hạ Vũ Thiên “Là người lần trước xem chúng ta làm……cái kia, cái kia?”
Khóe miệng Hạ Vũ Thiên cong lên “Cái kia là cái gì?”
Lâm Viễn liếc một cái, nhỏ giọng nói thầm “Biết rõ còn cố hỏi”
“Không phải người đó, người này gọi là Tôn Vĩnh Nghiệp, là trụ cột Tôn gia, bảy mươi tuổi, cáo già” Hạ Vũ Thiên tiếp “Sau khi lão gia chết, đối thủ cạnh tranh chủ yếu với chúng ta cũng chỉ có ông ta với Âu Dương….Âu Dương kia xem ra dễ đối phó hơn, Tôn gia là phiền toái nhất, lão nhân kia rất âm hiểm, thâm sâu khó dò”
“Không phải bọn họ nói ông ta phát bệnh tim sao?” Lâm Viễn hỏi “Cũng hơn bảy mươi tuổi rồi”
Hạ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng “Ai biết…….Không ai chứng kiến thì chính là diễn trò mà thôi”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện đến sân cỏ, nhân viên ở đây đem xe chuyên dụng đi trên mặt cỏ đến, rất lễ phép nói với Hạ Vũ Thiên “Hạ tiên sinh, đến vận động a?”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, hỏi “Nghe nói Tôn lão gia tử cũng đến đây?”
“Vâng” Nhân viên kia trả lời “Ở ngay phía trước” Nói xong quay đầu xe.
“Vậy đưa chúng tôi đến đó đi, tôi đến chào hỏi Tôn lão gia tử” Hạ Vũ Thiên nói xong, cùng Lâm Viễn ngồi lên xe đi về phía xa xa.
Lâm Viễn liếc mắt ngắm mặt cỏ trên sân, trong lòng không khỏi cảm thán − −Mặt cỏ thật tốt a, dùng để đánh golf quá lãng phí, không bằng dùng để đá bóng sẽ tốt hơn.
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn nhìn chằm chằm mặt cỏ đến ngẩn người, hỏi hắn “Nhìn như vậy làm gì?”
Lâm Viễn nhún nhún vai, nói “Đánh golf không có ý nghĩa, nếu đá bóng thì tốt rồi”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, nói “Như vậy đi, sau khi ăn cơm bàn chuyện làm ăn xong, buổi chiều tôi có thời gian rảnh”
“Ân?” Lâm Viễn nhìn gã “Thì sao?”
“Có thể cho cậu quyết định” Hạ Vũ Thiên nhích một chút đến gần Lâm Viễn, cười nói “Cậu có muốn theo tôi đi một chút?”
Mày Lâm Viễn giật giật, nhìn gã, hỏi “Đi? Đi đâu a?”
“Ân…..” Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ, nói “Đi đá cầu đi……không phải cậu muốn đá cầu sao? Tôi lâu rồi cũng không vận động”
Lâm Viễn hoảng sợ nhìn Hạ Vũ Thiên, sau một lúc lâu mới nói một câu “Anh nói đá cầu…..là chỉ đá bóng? Hai ta?”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày “Ngoài đá bóng thì còn có thể đá cái cầu gì?”
“Anh khẳng định sao?…….anh là xã hội đen, ai biết anh còn mê thứ gì nữa” Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu.
“Không…..”Lâm Viễn nhỏ giọng nói thầm “Hai người làm sao mà đá a, anh đá cho tôi, tôi đá cho anh a? Cũng không phải anh em cá heo trong công viên hải dương học”
“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên trừng Lâm Viễn “Cậu đi hay không đi?”
“Ha ha, bàn sau, bàn sau” Lâm Viễn muốn dừng đề tài, vội xoay mặt nhìn về hướng xa xa…..lại trông thấy một thân ảnh quen thuộc…..mày nhíu lại một cách không tự chủ.
Hạ Vũ Thiên nhìn vẻ mặt Lâm Viễn, thản nhiên nói “Tôi đã sớm muốn nói với cậu….bất quá sợ cậu không nghe”
Lâm Viễn cắn chặt răng, cúi đầu không lên tiếng.
Trên bãi cỏ cách đó không xa có vài người đang đứng, phía sau hiển nhiên là một đoàn tùy tùng men in the black, người cầm đầu là hai người, một già một trẻ. Lão Đại thoạt nhìn đã sáu, bảy mươi tuổi, hơi hơi mập, Lâm Viễn không thể nhìn ra nét thanh thoát, dù sao trong mắt Lâm Viễn, lão nhân được gọi là sống quá lâu thì cũng không lâu hơn người này nhiều lắm…….Nhưng người trẻ tuổi còn lại kia, chính là Tôn Lâm lúc trước cùng hắn chơi bóng rổ .
Lâm Viễn nhíu mày thật sâu, Tôn Lâm mặc một bộ trang phục thể thao màu lam nhạt, trên tay cầm gậy đánh golf, thoạt nhìn giống như một công tử tao nhã, hoàn toàn không giống với tiểu tử hoang dã lúc chơi bóng rổ với hắn. Trong đầu Lâm Viễn lộp bộp một chút, theo bản năng nghĩ đến việc hội ngộ Tôn Lâm ngày trước thật sự có chút trùng hợp…….Hay việc Tôn Lâm tiếp cận hắn là có mục đích? Hơn nữa cũng họ Tôn, nói như vậy, Tôn Lâm kết giao bạn bè với hắn là vì chuyện làm ăn với Hạ Vũ Thiên? Trong nháy mắt, Lâm Viễn cảm giác bản thân bị lừa gạt, phi thường mất hứng.
Sắc mặt Lâm Viễn khó coi, không lên tiếng, Hạ Vũ Thiên cười cười, kéo Lâm Viễn đi về phía Tôn Lâm.
“Tôn lão gia tử, sao lại khéo như vậy a” Hạ Vũ Thiên cười nói.
Lâm Viễn lại sửng sốt trong lòng…..khéo như vậy? Nói vậy, căn bản Hạ Vũ Thiên không phải đã hẹn với Tôn lão gia tử, mà chính gã tự chạy đến……
Nghĩ đến đây, Lâm Viễn ngẩng đầu, nhìn đến Tôn lão gia tử cũng hơi hơi sửng sốt, sau đó cười ha hả đi đến bắt tay với Hạ Vũ Thiên, nói “Tiểu Hạ a, cũng đến đây vận động sao?”
Hạ Vũ Thiên lễ phép gật đầu, hư tình giả ý hỏi thăm sức khỏe lão nhân.
Lâm Viễn đứng cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn Tôn Lâm, Tôn Lâm cũng sững sờ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt xấu hổ nói không nên lời, tựa hồ có chuyện muốn nói cùng Lâm Viễn, cũng có chút sốt ruột.
“Tiểu Lâm, lại đây” Lão nhân vẫy tay với Tôn Lâm, gọi hắn đến trước mặt giới thiệu với Hạ Vũ Thiên “Cháu trai tôi, vừa đi du học về” Lại giới thiệu Hạ Vũ Thiên với Tôn Lâm “Tiểu Lâm a, đây là Hạ đại ca, con phải học hỏi việc buôn bán với anh cho tốt a, đừng mãi nghĩ đến chuyện vui chơi biết chưa?”
“Ân” Tôn Lâm gật gật đầu, lại đưa mắt liếc Lâm Viễn.
“A?” Tôn lão nhân nhìn thấy Lâm Viễn, cười hỏi Hạ Vũ Thiên “Là người yêu mới a? Dáng vẻ rất không tồi”
Tôn Lâm hơi cau mày, sắc mặt Lâm Viễn cũng không tốt, Hạ Vũ Thiên kéo Lâm Viễn đến nói với Tôn lão nhân “Lão gia ngài đừng đùa, đây là