Màn đêm buông xuống, Lâm Viễn ăn uống no nê, bởi vì đi lại không tiện cho nên không có cách nào đi qua đi lại, tựa vào sopha xoa bụng, Lâm Viễn là một bác sĩ, nhất quán giữ cho cơ thể khỏe mạnh, cho nên vẫn cố gắng đứng lên sau khi ăn xong để thức ăn tiêu hóa một chút.
Hạ Vũ Thiên đem tất cả chén đĩa trên bàn trực tiếp ném vào thùng rác, Lâm Viễn đứng bên cửa sổ nhìn hành động của gã, bĩu môi.
“Anh không thể rửa sao?” Lâm Viễn hỏi.
Hạ Vũ Thiên chớm chớp mi “Đàn ông không phải dùng để rửa chén”
Lâm Viễn muốn lấy chén đĩa ném gã.
Nửa giờ sau, Hạ Vũ Thiên dời mắt khỏi máy tính tiền, nhìn Lâm Viễn đang đá qua đá lại ở cửa sổ “Chân cậu tốt lắm sao?”
Lâm Viễn chỉ vào chân mình “Chỉ dùng một chân, sợ cái gì?”
Hạ Vũ Thiên đi đến, nói “Cậu muốn đi đâu? Tôi đỡ cậu”
“Không cần!” Lâm Viễn đẩy gã, nói “Sau khi ăn xong tôi chạy bộ trăm met, tiêu hóa một chút”
“Vận động có rất nhiều cách” Hạ Vũ Thiên cười nói “Đi lại là phương pháp không có hiệu quả nhất, tôi biết một loại rất hiệu quả, muốn thử xem hay không?”
“Aiii” Lâm Viễn đẩy gã ra “Đừng dựa gần như vậy, tôi với anh không thân thiết vậy a, đúng rồi đêm nay tôi ngủ ở đâu?”
Hạ Vũ Thiên chớp mi “Còn có thể ngủ ở đâu? Nơi này có giường“
Lâm Viễn rất muốn nói, anh có thể ngủ ở sopha sao, bất quá………không dám mở miệng, ở phía sau, điện thoại vang lên.
Lâm Viễn muốn đến lấy, nhưng Hạ Vũ Thiên đã đi qua lấy điện thoại đem đến, hơn nữa còn nhìn thoáng qua, phát hiện người gọi đến là Tôn Lâm……trực tiếp tắt cuộc gọi.
“Uy!” Lâm Viễn nóng nảy, nói “Anh tắt điện thoại của tôi làm gì?!”
“Người không thể hợp tác không cần tiếp” Hạ Vũ Thiên lưu loát trả lời.
Lâm Viễn liếc trắng mắt “Đưa điện thoại cho tôi, tôi xem xem là ai!”
Hạ Vũ Thiên không đưa.
“Hạ Vũ Thiên, anh quấy rối tôi một cách nghiêm trọng!” Lâm Viễn vô cùng phẫn nộ nói “Anh có đưa hay không?!”
Điện thoại lại vang lần nữa, vẫn là Tôn Lâm gọi đến.
Hạ Vũ Thiên còn muốn tắt, Lâm Viễn muốn cướp lấy, Hạ Vũ Thiên nghĩ nghĩ, đơn giản nhấn nút nghe, sau đó áp vào tai mình “Uy?”
Lâm Viễn cả kinh, đưa tay muốn đoạt, nhưng Hạ Vũ Thiên nắm tay hắn, không cho lấy, Lâm Viễn đi đứng không tiện nên giãy không ra, chỉ có thể lo lắng suông.
“Ách…….tôi tìm Lâm Viễn” Tôn Lâm ở bên kia tự nhiên nghe ra giọng nói Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn muốn nhích lại gần nghe, Hạ Vũ Thiên cố ý không phản ứng với hắn, âm trầm nói với người bên kia điện thoại “Nga, Lâm Viễn có chút không tiện”
“Anh mới không tiện!” Lâm Viễn giận “Cả nhà anh cũng không tiện, đưa điện thoại cho tôi!”
Hạ Vũ Thiên trừng mắt liếc một cái, đem điện thoại di động trả lại cho hắn.
“Uy” Lâm Viễn đưa tay nhận điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện đã “A!” một tiếng.
“Làm sao vậy?” Bên kia Tôn Lâm cũng lắp bắp kinh hãi, hỏi “Lâm Viễn?”
“Anh làm gì?” Lâm Viễn để điện thoại sang một bên, trừng Hạ Vũ Thiên đột nhiên ôm hắn.
Hạ Vũ Thiên mỉm cười nói “Cậu đi đứng không tiện, tôi ôm cậu đến nằm, chậm rãi nói”
“Lâm Viễn?” Bên kia điện thoại Tôn Lâm đang gọi.
“Aiiiii” Lâm Viễn nhận điện thoại, nói “Tôi không sao, làm sao vậy?”
“Cái gì gọi là cậu đi đứng không tiện?” Tôn Lâm hỏi.
“Nga, không có việc gì, chân bị thương”
“Nghiêm trọng sao?” Tôn Lâm hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì” “Đúng rồi, chuyện gì?”
“Nga” Tôn Lâm cười cười “Tôi vốn muốn tìm cậu đi chơi bóng rổ”
“Đã trễ thế này còn chơi bóng a?” Lâm Viễn giật mình.
“Ân, chơi bóng nhân tiện ăn khuya, một mình tôi buổi tối không có gì tiêu khiển”
“Nga” Lâm Viễn hơi gật đầu, nói “Cái này không có cách nào, đại khái phải một tháng sau mới chơi bóng được”
“Bị thương nghiêm trọng vậy sao?” Tôn Lâm lo lắng “Cậu đang ở đâu? Tôi đến thăm cậu, là ở trong nhà?”
“A?” Lâm Viễn có chút khó xử, nói “Không cần, hôm nào gặp lại đi”
“Cậu nói cho tôi biết địa chỉ” Tôn Lâm nói “Tôi đến thăm cậu, không thấy cậu tôi lo lắng!”
“Ách……” Lâm Viễn có chút bất đắc dĩ, Tôn Lâm này cũng quá nhiệt tình đi.
Không đợi Lâm Viễn trả lời, Hạ Vũ Thiên bên cạnh đột nhiên đưa tay lấy điện thoại trên tay Lâm Viễn, nói với Tôn Lâm “Cậu ấy ở nhà tôi, cậu muốn đến, tôi có thể nói cho cậu địa chỉ”
Lâm Viễn nhíu mày nhìn Hạ Vũ Thiên.
“Anh nói đi”
Hạ Vũ Thiên vô cùng hào phóng nói địa chỉ nhà trọ của mình.
Tôn Lâm cắt điện thoại.
“Anh làm vậy làm gì, đã tối thế này” Lâm Viễn khó hiểu nhìn Hạ Vũ Thiên “Còn nữa a, địa chỉ của anh tùy tiện nói cho người khác không lo sao? Anh ta không phải người đối đầu sống chết với nhà anh sao?”
“Nga?” Hạ Vũ Thiên hơi giật mình, nhìn Lâm Viễn cười nói “Thực không nhìn ra, cậu còn suy nghĩ cho tôi sao?”
“Tôi nói chuyện đứng đắn với anh!” Lâm Viễn quan sát, quan sát mặt đất “Anh tìm một chỗ để tôi xuống dưới được chưa a? Ôm không thấy phiền a?!”
Hạ Vũ Thiên nhún nhún vai “Cậu cũng không nặng cho lắm” Ôm Lâm Viễn vào phòng.
Đặt Lâm Viễn lên giường, Hạ Vũ Thiên cởi quần áo cho hắn.
“Uy!” Lâm Viễn giữ tay gã “Đúng rồi, tôi phát hiện anh bụng dạ khó lường a, đừng động tay động chân, nói, anh để Tôn Lâm tối như thế này còn đến đây để làm gì? Có âm mưu gì?”
Hạ Vũ Thiên cười, ngồi lên giường, đưa tay nâng cằm Lâm Viễn, hỏi “Thế nào? Sợ tôi gây bất lợi cho cậu ta?”
“Sách” Lâm Viễn nhíu mày “Anh ta là người thành thật, không thể so sánh với anh, anh chấp nhặt với anh ta làm gì?”
“Nga?” Hạ Vũ Thiên cười “Xem ra địa vị tôi trong lòng cậu cũng còn không đủ cao sao?”
“Anh tự cảm thấy mình rất tốt bụng” Lâm Viễn thúc giục “Nói hay không a?”
“Tôi chỉ muốn nhìn xem tiểu tử kia có phải thực có ý tứ với cậu hay không?” Hạ Vũ Thiên nhích lại gần, nói bên tai Lâm Viễn ” Cậu cũng sợ cậu ta thân cận với cậu là xuất phát từ mục đích nào đó đúng không?”
Lâm Viễn sửng sốt, liếc mắt nhìn Hạ Vũ Thiên.
“Không phải cậu nói chơi bóng với cậu ra rất có ý tứ sao?” Hạ Vũ Thiên cười, nói “Tôi đây giúp cậu kiểm tra toàn bộ, nếu cậu ta rắp tâm bất lương, tôi giúp cậu làm cậu ta, xả hết giận”
Lâm Viễn trợn trắng mắt liếc, không nói chuyện, bất quá trong lòng đã có chút sáng tỏ, Hạ Vũ Thiên kỳ thật không