Sáng sớm hôm sau, Hạ Vũ Thiên chợt nghe có tiếng ngáy bên tai, xoay mặt lại nhìn thấy Lâm Viễn nằm trên sopha, vùi mặt vào lớp chăn dày thật dày say sưa ngủ, có tiếng khò khè khe khẽ…..Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ, tâm nói: cho dù có là người trọng bệnh thật sự nằm trên giường cũng có thể bị hắn đánh thức.
Lí Cố đi vào, vừa nhìn thấy cảnh này liền nhíu mày, đến gần xem dáng ngủ của Lâm Viễn, nhìn nửa ngày, nói “Ai ui…..không chảy nước miếng! Còn rất khả ái, khò khè, khò khè, người ta thường nói những người ngáy ngủ đều là người vô tâm vô phế”
Hạ Vũ Thiên bật cười, ngồi dậy, muốn đưa tay châm 1 điếu thuốc, Lí Cố hung hăng trừng mắt “Cậu điên à? Lập tức sẽ có người đến, cậu muốn cho người ta ngửi thấy mùi khói thuốc trong phòng bệnh à?! Cậu con mẹ nó bị trúng đạn vào phổi có biết hay không a!”
Khóe miệng Hạ Vũ Thiên giật giật, bỏ điếu thuốc xuống, nhưng vẫn cảm thấy không được tự nhiên, lúc này, Lâm Viễn bị tiếng ồn ào đánh thứ, xoa xoa mắt, đánh cái ngáp, ngu ngơ nhìn Lí Cố đứng trước mặt, sau đó cọ cọ vào sopha, kéo cao chăn, chuẩn bị hâm lại giấc ngủ.
Hạ Vũ Thiên nhìn thấy hành động này của Lâm viễn, cảm giác giống Lâm Viễn như con mèo lười chưa tỉnh ngủ, chuẩn bị đánh tiếp giấc nữa. Hạ Vũ Thiên thấy thú vị, xốc chăn xuống giường.
“Aiiiii?” Lí Cố còn đang chuẩn bị hóa trang cho gã, người Hạ gia sẽ đến ngay trong chốc lát, phải chuẩn bị tốt để diễn tiếp trò.
“Chưa đến đâu” Hạ Vũ Thiên trả lời “Có người gác ở ngoài” Vừa nói vừa ngồi xuống sopha, bên cạnh Lâm Viễn, đưa tay, nhéo cằm hắn.
“Ân…..thật ồn!” Lâm Viễn kéo chăn lên cao, rầu rĩ nói “Ngủ thêm một chút”
Hạ Vũ Thiên cười, nhào lên người Lâm Viễn.
“Nặng” Lâm Viễn giật giật, muốn rúc vào trong chăn, nhưng Hạ Vũ Thiên không cho, bàn tay luồn vào trong chăn quấy rối Lâm Viễn.
“Phiền chết!” Lâm Viễn phát hiện bản thân đang dần dần tỉnh ngủ, nếu cứ như vậy sẽ không ngủ lại được, cứ nhìn Lâm Viễn thì thấy thời gian ngủ quý báu nhất chính là khoảng thời gian ngủ lại sau khi tỉnh giấc mỗi sáng.
Hạ Vũ Thiên vẫn tiếp tục không cho Lâm Viễn ngủ, nhéo lỗ tai, búng vào thái dương, hôn lên cổ…….gây sức ép đến nỗi Lâm Viễn cuộn tròn như con sâu, Hạ Vũ Thiên còn không bỏ qua, cách lớp chăn nhéo mông hắn.
Rốt cuộc.
“Mẹ ơi!” Lâm Viễn một cước đá Hạ Vũ Thiên “Hạ Vũ Thiên, tôi có thù với anh hay sao a! Đến ngủ cũng không để yên cho tôi ngủ!”
Hạ Vũ Thiên thấy cuối cùng Lâm viễn cũng chịu chui ra, nhào lên hôn một ngụm.
Lí Cố đứng một bên xem Hạ Vũ Thiên ở bên kia sáng sớm lên cơn nghiện thuốc lá rồi xem Lâm Viễn như điếu thuốc, bất đắc dĩ lắc đầu. Bất quá hắn nhìn thoáng qua cũng thấy…….ánh mắt Hạ Vũ Thiên rất cao hứng, tựa hồ không phải giả vờ.
Lí Cố hơi lo lắng, âm thầm thở dài, Hạ Vũ Thiên ơi Hạ Vũ Thiên, kẻ chưa từng biết mùi yêu thương sầu khổ, cuối cùng cũng vướng vào! Suy nghĩ một lúc, Lí Cố tâm nói ——quan hệ gì đến mình?! Lười quản! Vừa lúc cảm thấy di động hơi rung lên trong túi, Lí Cố lấy ra nhìn nhìn, nói với Hạ Vũ Thiên “Uy, người Hạ gia đang đến, đừng náo loạn”
Hạ Vũ Thiên sau khi nghe thấy, bĩu môi có chút mất hứng, Lâm Viễn ôm chăn lau miệng, oai oán nói “Cầm thú!”
Hạ Vũ Thiên lại hung hăng nhéo cổ Lâm Viễn rồi mới đứng lên, không cam tâm tình nguyện trở lại giường bệnh cho Lí Cố cải trang.
Lúc này, A Thường chạy lên đem bữa sáng cho mọi người, Hạ Vũ Thiên tất nhiên vẫn là khẩu phần dinh dưỡng vạn năm không đổi: sandwich cùng cafe, còn Lâm Viễn……..
“Lâm Viễn” A Thường đưa hai cặp lồng cho hắn, nói “Tôi phát hiện một cửa hàng thức ăn nhẹ ở sau bệnh viện, là đồ ngon nha”
Lâm Viễn nhận cặp lồng, mở ra, bên trong là một phần bánh bao hấp, tầng còn lại là một bọc lá sen nho nhỏ….Lâm Viễn mở lớp lá sen ra “A! Bột lọc nhân thịt cuốn lá sen!”
“Đây là sữa đậu nành với bánh quẩy” A Thường đem sữa đậu nành với bánh quẩy đến bàn trà trước mặt Lâm Viễn.
Lâm Viễn thả cặp lồng, hít hít mũi.
“Sao vậy?” A Thường hỏi “Tôi nghĩ là cậu thích ăn…..”
“Thường ca!” Lâm Viễn nhào lên ôm A Thường, cọ đến cọ đi “Người anh em tốt, anh thật sự là người đàn ông điển hình của thế kỷ mới, đáng tiếc tôi không phải phụ nữ, bằng không tôi sẽ gả cho anh!”
Khóe miệng A Thường co giật, xoay mặt, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên lạnh lùng nghiêm mặt cắn sandwich.
“Tôi…..cậu từ từ ăn đi, tôi đi ra ngoài” A Thường thật vất vả mới giãy ra, xoay người ra ngoài như đang chạy trốn.
Lâm Viễn tràn trề hạnh phúc gắp một miếng bột lọc nhân thịt bọc lá sen bỏ vào mồm “Ân, bột vừa chín tới, thịt mỡ ngon mà không ngấy, a, còn có gạch cua!………Sống như vậy mới có ý nghĩa a!”
Lí Cố đã nhào đến, nói “Bột lọc nhân thịt của nhà này rất có tiếng, còn có nhiều món ngon, ăn trưa cũng tốt, cơm hộp buổi trưa của chúng tôi đều mua ở nhà này!”
“Thật không?!” Lâm Viễn nước mắt lưng tròng “Khó trách mấy lần trước cơm hộp ăn ngon như vậy…….tôi còn cảm khái thức ăn ở bệnh viện trong thành phố lớn không giống như thức ăn ở bệnh viện thôn quê, trước kia, buổi trưa chỉ có thức ăn nhanh, đùi gà còn bé hơn cánh gà, không thì cũng chỉ có dưa muối…….”
Hạ Vũ Thiên ngồi bên cạnh nhìn thấy, nói “Bẩn như vậy có gì mà ngon?”
Lâm Viễn liếc mắt nhìn sandwich trên tay gã, nói “Hạ Vũ Thiên, anh không có vị giác, là tên phản quốc sính ngoại! Không ăn mì zhangjang mà ăn mì ống, vì anh mà GDP liên minh G8 gia tăng làm cho chủ nghĩa xã hội khoa học không thể chống đỡ nổi! …Là chướng ngại vật trên con đường 50 năm kiến thiết văn minh nhân loại!”
Hạ Vũ Thiên liếc mắt trắng dã, ném sandwich cho Lâm Viễn ăn.
“A!” Lâm Viễn bảo vệ bánh bao hấp với bột lọc nhân thịt, miệng ngậm bánh quẩy trốn sau ghế sopha, nói tiếp “Không cho uống sữa đậu nành của tôi! Không phải anh thích uống cafe đắng như thuốc Đông y sao?”
Hạ Vũ Thiên trả thù Lâm Viễn bằng cách cướp một nửa phần bánh bột lọc nhân thịt với bốn cái bánh bao, hơn nữa còn uống hết nữa ly sữa đậu nành, đoạt luôn nửa cái bánh quẩy.
Lâm Viễn khó chịu nói thầm……“Đáng chết! Tư bản bóc lột vô sản, là kẻ thù của giai cấp công-nông, ký sinh trùng trên người chủ nghĩa cộng sản, sớm muộn gì cũng có một ngày bị ánh mặt trời thiêu rụi!”
Hạ Vũ Thiên nhìn thấy Lâm Viễn thở phì phò cảm thấy rất thống khoái, chép chép lưỡi ——Hương vị bữa sáng kiểu Trung Quốc cũng không tồi, ngẫu nhiên thử cũng tốt lắm.
Lí Cố thấy thời gian đã gần kề, chạy nhanh đến kéo Hạ Vũ Thiên về giường, dùng một ít đồ trang điểm không tên vẽ loạn một trận trên mặt gã. Sau một lúc lại biến thành dáng vẻ nửa sống nửa chết. Lúc này Lâm Viễn cũng ăn xong điểm tâm, liếm liếm miệng giơ ngón tay trái lên với Lí Cố “Lí Cố, tay nghề thật giỏi!”
A Thường đi vào thu dọn chén bát, Lâm Viễn bảo sẽ đi rửa chén, không thể ăn không trả tiền