Lâm Viễn cảm thấy mình may mắn thoát chết trong gang tấc, tránh được tên ôn thần kia, trong lòng tính toán rõ ràng bây giờ lặng lẽ trốn thoát, về sau rời xa thành S, bằng không đơn giản lên phương Bắc, đi càng xa càng tốt.
Hắn vừa tính kế vừa lao xuống lầu, nghênh diện là một bóng người tiến vào từ ngoài cửa, vừa lúc Lâm Viễn lao xuống, đầu đập vào ngực người kia.
Lâm Viễn phanh không kịp đụng vào ngực người nọ, cái mũi vừa vặn ngang ngực, đau đến nhe răng, tâm nói : ai vậy a, ngực cứng như vậy? Ngẩng đầu….
Sau khi thấy rõ người trước mắt, Lâm Viễn hít một ngụm khí lạnh, mở to hai mắt nhìn chằm chằm người tới, cái gọi là oan gia ngõ hẹp, chính là gặp người đứng trước mắt-đại biến thái Hạ gia – Hạ Vũ Thiên.
Lâm Viễn rõ ràng nghe được tiếng nuốt nước miếng của mình, còn có tiếng tim đập càng lúc càng nhanh.
Hạ Vũ Thiên cũng cúi đầu liếc Lâm Viễn một cái, hỏi “Cậu là ai?”
Lâm Viễn mất ba mươi giây để tiêu hóa một chút câu nói kia, lập tức nghĩ đến….đại thiếu gia này mắt sinh ra ở trên đầu a, hơn nữa đêm đó cũng rất tối, nói không chừng gã không nhớ rõ hắn đâu.
Thấy Hạ Vũ Thiên có chút hoài nghi nhìn mình chằm chằm, Lâm Viễn trả lời “Ách, tôi là trợ thủ của Lí Cố, tôi ra xe lấy hòm thuốc….”
Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, nghiêng người như muốn lên lầu, tâm tình Lâm Viễn đang lơ lửng đến lúc này mới hạ xuống, nghĩ phải chạy đi thật nhanh, nhưng vừa mới bước một bước, đột nhiên lại cảm giác bên cổ hơi hơi lạnh….có một bàn tay lạnh như băng, đặt trên cổ hắn.
Lâm Viễn không kịp phản ứng, đã bị bàn tay kia nắm cổ, kéo đi.
“A…”Cả kinh kêu một tiếng, khi Lâm Viễn hồi phục lại tinh thần, liền cảm giác lưng chạm vào bờ ngực cứng rắn kia, bên tai truyền đến một tiếng cười lạnh.
Trong lòng chợt lạnh, trực giác Lâm Viễn bảo rằng − − xong đời!
Quả nhiên, Hạ Vũ Thiên từ sau lưng hướng đến, cười nhẹ bên tai hắn “Cậu thật sự khi dễ tôi đã quên sao? Ân?”
Lâm Viễn mạnh mẽ tự trấn định, xoay mặt nhìn vẻ mặt âm trầm mới chuyển của Hạ Vũ Thiên, tận lực trưng ra vẻ mặt khờ dại thiện lương khó hiểu hỏi “Đã quên cái gì cơ?”
“A….” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu, bóp mạnh cổ Lâm Viễn.
…..Lâm Viễn cảm giác hô hấp có chút khó khăn, muốn phản kháng, nhưng người nọ đã bẻ ngoặt tay hắn về phía sau
“Ách, anh làm gì?” Lâm Viễn giãy dụa không được, một tay Hạ Vũ Thiên bóp cổ hắn, một tay cầm cổ tay, kéo Lâm Viễn lên lầu hai, mở ra một cửa phòng, ném người vào.
Lâm Viễn mất thăng bằng, đặt mông ngồi xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng lại, bấm khóa, Hạ Vũ Thiên chậm rãi đi về phía hắn.
Hạ Vũ Thiên nhìn chằm chằm Lâm Viễn trong chốc lát, lấy ra cây súng trong túi áo, mở chốt.
Lâm Viễn nói − −không phải chứ?
Thấy Hạ Vũ Thiên cầm súng nhắm vào mình, Lâm Viễn theo bản năng nhắm mắt lại, tâm nói : Chết thì chết đi, lão tử chết đi sẽ đi tìm lão cha ma quỷ của ngươi trước, đánh hắn một trận thật đau, sau đó lại đi lên ám cả họ nhà ngươi xui xẻo!
Nhưng thật lâu sau, không nghe tiếng súng vang lên…Lâm Viễn chậm rãi mở to mắt, lại thấy mặt Hạ Vũ Thiên gần trong gang tấc, cả kinh lui về sau, nhưng sau lưng là vách tường.
Hạ Vũ Thiên cầm súng gảy gảy cằm Lâm Viễn, nói “Tôi hỏi cậu mấy vấn đề, tốt nhất thành thật trả lời!”
Lâm Viễn tận lực khắc chế xúc động muốn đá gã, làm bộ nhu thuận gật gật đầu nhìn Hạ Vũ Thiên, dù sao người ta có súng a, hảo hán phải thức thời a.
“Lúc lão gia chết, có nói gì với cậu hay không?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn sửng sốt, nghĩ nghĩ, lắc đầu “Không, vết thương xuyên tim, lúc đưa đến đã chậm, khi tôi cấp cứu ông ta vẫn hôn mê, sau lại chết luôn”
“Thật sự?” Hạ Vũ Thiên truy vấn.
“Ân” Lâm Viễn hơi gật đầu.
“Một câu di ngôn cũng không có?” Hạ Vũ Thiên tựa hồ không hết hy vọng “Có giao cái gì cho cậu hay không?”
“Không có” Lâm Viễn khẽ nhíu mày “Ông ta đã chết trên đường đưa đến”
Hạ Vũ Thiên dùng ánh mắt làm Lâm Viễn phát lạnh, đánh giá hắn, hỏi “Cậu muốn chết, hay muốn sống?”
Khóe miệng Lâm Viễn co rút một chút, thật sự không nhịn được, thốt lên “Anh bệnh thần kinh a, lão tử đang sống tốt, chết làm chi?”
Hạ Vũ Thiên cau mày, cất súng, nhìn theo động tác của gã, Lâm Viễn nhẹ nhàng thở ra.
“Muốn sống cũng có thể” Hạ Vũ Thiên chỉnh lại cà vạt cùng tây trang, thản nhiên nói “Cậu phải nói với mọi người, lúc lão gia chết đã nói với cậu tôi sẽ là người kế nghiệp”
Lâm Viễn nghe xong ngẩng đầu nhìn gã, hỏi “Anh muốn tôi gạt người để giúp anh đoạt gia sản sao?”
Hạ Vũ Thiên cười lạnh một tiếng “Không nghe, sẽ chết”
Lâm Viễn có chút do dự, nói “Tùy tiện tìm một ai đó không phải được rồi sao?”
“Lúc đó chỉ có một mình cậu” Hạ Vũ Thiên ngồi xổm xuống, vỗ vỗ quai hàm Lâm Viễn, nói “Tôi cảnh cáo cậu, mạng nhỏ của cậu trên tay tôi, tôi bảo cậu sống thì cậu sống, bảo cậu chết thì cậu phải chết. Cậu có quan hệ với cái chết của lão gia, cho dù tôi không tìm cậu, cũng sẽ có người khác đến tìm, người Hạ gia cũng sẽ nghĩ biện pháp xử lý cậu…chỉ có tôi có thể bảo vệ cậu”
Lâm Viễn buồn bực nói “Tôi nếu giúp anh gạt người, anh có thể cam đoan hoàn toàn không giết người diệt khẩu sau khi xong việc?”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt, liếc Lâm Viễn một cái, tâm nói: Tiểu tử này còn có chút tâm mắt.
“Điểm ấy cậu không cần lo lắng” “Cậu giúp tôi, tôi sẽ không giết cậu, còn có thể cho cậu một khoảng tiền, nửa đời sau cơm áo không lo “
Lâm Viễn trừng mắt nhìn, hỏi “Bằng không như vậy đi, tôi giúp anh nói câu kia, sau đó, anh nghĩ biện pháp cho tôi trở lại thành N làm bác sĩ?”
Hạ Vũ Thiên nhìn Lâm Viễn có chút khó hiểu, gật đầu “Có thể”
“Quyết định vậy đi” Lâm Viễn vỗ vỗ mông đứng lên, hỏi “Khi nào thì nói? Hiện tại?”
“Một năm sau” Hạ vũ Thiên trả lời.
“Cáp?” Lâm Viễn lắp bắp kinh hãi, nhìn Hạ Vũ Thiên “Anh đùa tôi a? Phải đợi lâu như vậy?”
“Đây là quy củ của gia tộc, người chủ gia tộc đương thời chết, nếu là chết tự nhiên, sẽ trực tiếp dựa theo di chúc quyết định người nhậm chức tiếp theo, nếu bị người hại chết, con cháu báo thù cho lão gia, hơn nữa còn túc trực bên linh cửu một năm. Thay đổi người cai quản gia tộc, con cháu nối dõi phải cạnh tranh lẫn nhau, báo