Lúc hai người bước khỏi phòng, Lâm Viễn đã lột xác thành một Lâm Viễn mới, nhưng mở miệng ra vẫn cà lơ phất phơ như xưa, dáng vẻ vương tử hoàn mỹ hoàn toàn bị phá vỡ.
Hạ Vũ Thiên và Tống Hi nhìn Lâm Viễn vừa ăn kem vừa xem truyện tranh trong trang phục của một vương tử……cả hai đều nhịn không được, lắc đầu, rất mất hình tượng!
Tống Hi đột nhiên cười lên, Hạ Vũ Thiên nhìn hắn, Tống Hi nói “Chỉ cần ở cùng cậu ta, nhất định ngày nào cũng rất vui vẻ”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt…………Mỗi ngày ở chung với Lâm Viễn có thật sự vui vẻ hay không hắn thật sự không biết, nhưng mỗi ngày sẽ bớt đi một ít lo lắng, ít nhất gã sẽ không phải lo nghĩ chuyện hắn đi tìm tình nhân để mà ứng phó không kịp.
Lâm Viễn ăn kem xong thì nghe tiếng tàu bên ngoài, tiếng còi trầm thấp vang vọng trong không khí, có thể đoán được đó là tàu của đại gia.
“Đến đây” Hạ Vũ Thiên vẫy tay.
Lâm Viễn buông ly kem chạy đến, Hạ Vũ Thiên lấy khăn tay lau miệng cho hắn “Lên thuyền cậu phải ngoan ngoãn một chút”
Lâm Viễn chớp chớp mắt “Oh, khó trách anh cho tôi ăn nhiều như vậy!”
Hạ Vũ Thiên cười “Được ăn no cậu sẽ ngoan ngay!” Nói xong gã bèn túm Lâm Viễn kéo ra ngoài.
“Tôi tự đi được, buông tay ra!” Lâm Viễn đạp gã, để lại dấu giày trên quần gã, nhìn thấy Hạ Vũ Thiên tối sầm mặt, Lâm Viễn nhanh chân bỏ chạy, nhưng vết thương vẫn chưa tốt lắm nên lực bất tòng tâm, bị Hạ Vũ Thiên tóm lại.
Lâm Viễn ai oán nhìn–Tí nữa cho ngươi tự táng dương!
Tống Hi đi theo sau hai người, Tiểu Thụy đi bên cạnh, thấy Hạ Vũ Thiên vô thức buông bỏ phẩm giá của mình để cùng Lâm Viễn làm ầm ĩ, nhỏ giọng nói thầm một câu “Tên đáng chết”
Tống Hi xoay mặt nhìn hắn, cười hỏi “Nói ai vậy?”
Tiểu Thụy liếc xéo “Anh không biết tức giận sao? Hắn đang khoe mẽ”
Tống Hi nhíu mày cười cười “Tôi không thấy vậy”
“Sao lại không thấy được chứ? Lâm Viễn đang khoe khoang Vũ Thiên đối tốt với hắn” Tiểu Thụy hung hăng nói “Tí nữa sẽ tìm cơ hội chỉnh hắn!”
Tống Hi lắc đầu nói “Nếu là khoe thì là Vũ Thiên đang khoe Lâm Viễn thân thiết với hắn”
Tiểu Thụy mếu máo chạy nhanh đuổi theo, thừa dịp Lâm Viễn không để ý đạp lên mông hắn một cái, Lâm Viễn xoa mông, khó hiểu nhìn Tiểu Thụy, tâm nói: Mình không có làm gì hắn mà?! Tiểu Thụy vẫn thấy chưa hả giận, lại chạy theo đạp thêm hai cái, cuối cùng Lâm Viễn trốn sau lưng Hạ Vũ Thiên. Tiểu Thụy bị gã trừng mắt một cái mới chịu thôi, hung dữ nhìn Lâm Viễn.
Đến bến tàu, Lâm Viễn nhìn ra xa, giữa khơi là một chiếc du thuyền lớn.
Lâm Viễn mở to hai mắt “A! Thật sự có du thuyền!”
Tiểu Thụy nói lạnh như tiền “Đồ nhà quê”
Lâm Viễn liếc mắt, khó hiểu tại sao Tiểu Thụy cứ nhằm vào hắn, chung quy là có ẩn tình gì đây!
Tống Hi đến gần, thấp giọng nói bên tai hắn “Tiểu Thụy thầm mến Vũ Thiên từ bé!”
“OH!” cuối cùng Lâm Viễn cũng bừng tỉnh đại ngộ, Tiểu Thụy nghe được lại hung hăng trừng Tống Hi, may mà Hạ Vũ Thiên đứng phía trước, với khoảng cách và âm lượng này….chắc là hắn không nghe được đúng không?!
Theo bản năng, Tiểu Thụy lại nhìn về phía Hạ Vũ Thiên, gã đang đứng đón cano, như vậy, hình như là không nghe thấy…..không hiểu sao, lại nhẹ nhàng thở ra, cũng có chút đau buồn.
Lâm Viễn đứng bên cạnh thấy thần sắc hắn, bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai hắn “Ai nha, nguyên lai là trẻ con té ngã, đứa trẻ này, mau tỉnh ngộ đi, không cần phải hãm sâu a!”
Tiểu Thụy nhéo tay hắn…..
“Ai nha….” Lâm Viễn đau điếng người, giãy lùi về sau, không dám đến gần Tiểu Thụy, nghĩ nghĩ, vẫn là không cần đến gần, sinh vật đang yêu sẽ không nói đạo lý, sinh vật thầm thương trộm mến lại máu lạnh vô tình, thất tình thì có khuynh hướng bạo lực….huống chi, Tiểu Thụy yêu thầm còn bị thất tình thì đúng là con mãnh thú không nói đạo lý, máu lạnh vô tình còn có khuynh hướng bạo lực a! Nếu thực sự quý trọng tính mạng thì phải tránh xa mãnh thú nha!
A Thường xuống cano, Hạ Vũ Thiên lên tiếng trước “Thế nào?”
“Đều chuẩn bị tốt, thiếu gia!” A Thường nói rồi đưa 3 túi nhỏ cho Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên cầm lấy rồi ném cho Tống hi, Tiểu Thụy mỗi người một cái.
Lâm Viễn tò mò tới nhìn, mỗi người lấy từ trong bao ra—-Súng!
“Oa, các anh muốn đi làm gì a? Bài bạc hay là giựt tiền a!” Lâm Viễn trợn tròn mắt, có cảm giác mình đang đi nhầm đường.
“Tí nữa sẽ đưa cho cậu viên” Tiểu Thụy còn hù dọa hắn, Lâm Viễn giật giật khóe miệng hỏi “Ai trên thuyền cũng đều mang súng theo sao? Nhiều nguy hiểm vậy a?”
“Có máy dò kim loại” Hạ Vũ Thiên nói “Sẽ tra ra được”
” Vậy các anh còn mang theo?” Lâm Viễn khó hiểu.
“Đây là súng có thiết bị làm nhiễu sóng” Tống Hi cho Lâm Viễn nhìn “Có thể vô hiệu hóa thiết bị”
“Tiên tiến vậy a?!” Lâm Viễn tán thưởng.
“Vậy mà các anh còn mang theo?” Lâm Viễn khó hiểu.
Tiểu Thụy trả lời “Có thiết bị làm nhiễu sóng”
“Đi thôi” Hạ Vũ Thiên cất súng, nhảy lên cano của A Thường, vẫy tay với Lâm Viễn.
Lâm Viễn lùi lại, Hạ vũ Thiên đưa tay kéo hắn lên cano, khoác vai Lâm Viễn ngồi xuống, lại đốt một điếu thuốc, Tống hi và tiểu Thụy cũng lên thuyền.
Hạ Vũ Thiên nói với A Thường “Nổ máy”
Lâm Viễn ngồi bên cạnh Hạ Vũ Thiên, có chút khẩn trương, Hạ Vũ Thiên lại dùng sức ôm chặt vai hắn, ghé vào tai thấp giọng nói “Đừng khẩn trương, nếu cậu khẩn trương sẽ bị phát hiện”
Lâm Viễn càng nghe càng khẩn trương, xoay mặt nhìn “Anh nói không khẩn trương thì sẽ không khẩn trương a?”
Hạ Vũ Thiên cười, lắc đầu……..
Lâm Viễn nghe tiếng Tiểu Thụy chán nản không buồn nói ở sau lứng, thực sự sợ hắn nghỉ quẩn lấy súng bắn mình một phát, nhân cơ hội Hạ Vũ Thiên buông hắn ra bèn lấy tay xát miệng, đang muốn phát tác, lại nghe Hạ Vũ Thiên cười nói “Còn không nhanh thôi khẩn trương?”
Lâm Viễn sửng sốt, cano đã dừng lại.
Du thuyền đã ngay trước mặt, có chỗ neo cano bên hông thuyền,