Với vấn đề của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu, chỉ im lặng ôm kim mao.
Hạ Vũ Thiên có chút ngoài ý muốn, hay là một ít điểm tâm, một cái kim mao đã đem Lâm Viễn tính tình quật cường đi mất?
Lâm Viễn không nói gì. Tiếp tục cuộc sống cũ, trong khoảng thời gian này hắn vẫn nghỉ ngơi ở nhà Hạ Vũ Thiên, chăm sóc cơ thể, nhưng vẫn gầy gầy, da hơi tái xanh, thường thường trợn mắt nhe răng giận dữ với Hạ Vũ Thiên, nhưng cũng không còn đối chọi gay gắt.
Cứ như vậy mà qua nửa tháng, không thể nói không hạnh phúc, sáng sớm mỗi ngày, chíp bông nhỏ sẽ đến liếm láp hắn, Lâm Viễn anh dũng gọi kim mao và tiểu kim mao, nhủ danh chíp bông…tên đầy đủ Lâm Kim Mao.
Ngẫm lại, Hạ Vũ Thiên cơ bản thời gian đều ở nhà làm việc, ngẫu nhiên ra ngoài cũng sẽ mang theo Lâm Viễn đi cùng.
Buổi sáng Lâm Viễn theo Hạ Vũ Thiên ra ngoài làm việc, ăn trưa ở ngoài, buổi chiều tham gia một ít hoạt động giải trí, kiểu gì cũng có, đánh golf, thoát y….nhưng mà quá bốn giờ phải về nhà.
Sau khi về nhà, Lâm Viễn sẽ xem phim, Hạ Vũ Thiên có lúc làm việc, lúc chơi cùng hắn, cơm chiều về cơ bản là gọi bên ngoài giao đến, sau khi ăn xong sẽ chạy bộ rồi về nhà tắm rửa.
Buổi tối, Hạ Vũ Thiên sẽ đọc báo một lúc hoặc lại làm việc, ngủ sớm. Lâm Viễn tiếp tục xem truyện tranh, phim kinh dịnh, chơi những trò chơi giải trí của trạch nam, thường xuyên ngủ lúc nào không hay, nhưng sáng hôm sau thì máy tính đã được dọn, còn hắn thì nằm trong lòng Hạ Vũ Thiên ngây ngô ngủ.
Lâm Viễn rất thư thả làm cho Hạ Vũ Thiên ngược lại không biết phải làm sao, không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì. Lâm Viễn bỗng dư đối xử rất tốt với gã, nhưng cũng không hề đề phòng gã.
Cứ đoán già đoán non qua nửa tháng, đến một ngày, Hạ Vũ Thiên cúi cùng nhịn không được nữa, trước bữa cơm chiều, Hạ Vũ Thiên gọi Lâm Viễn lúc hắn đang cho Kim Mao ăn cơm “Lâm Viễn”
“Hả?” Lâm Viễn hầu như đã khỏe hẳn, gần đây còn đặc biệt khỏe mạnh, dưỡng thân thể hồng nhuận, thỉnh thoảng còn mát xa mặt, học một ít ngoại ngữ—–béo tốt!
Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn mang chén thức ăn cho chó đến bèn kéo hắn ngồi xuống hỏi “Cậu làm sao vậy?”
Lâm Viễn có chút khó hiểu, chớp mắt mấy cái hỏi “Làm sao cái gì?”
“Tại sao lại đột nhiên thay đổi?” Hạ Vũ Thiên khó hiểu hỏi.
Lâm Viễn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn gã “Thay đổi gì a? Tôi bình thường a”
“Vậy tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn nhíu nhíu khóe miệng nói “Hạ Vũ Thiên, anh chạm mạch a, người khác khách sáo với anh anh còn truy hỏi?”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nắm chặt quai hàm Lâm Viễn.
“A….” Thật vất vả mới giãy ra, Lâm Viễn xoa xoa mặt, Hạ Vũ Thiên đột nhiên hỏi “Hiện tại cậu đối xử với tôi như vậy có phải là vì chán ghét tôi?”
Lâm Viễn nhìn gã nói “Uhm…kỳ thật anh cũng có ưu điểm”
“Gì cơ?” Hạ Vũ Thiên bắt chéo chân, hứng thú hỏi “Chỗ nào?”
“Uhm” Lâm Viễn nghĩ nghĩ “Bỏ đi tất cả khuyết điểm thì còn lại toàn bộ đều là ưu điểm!”
Hạ Vũ Thiên bật cười nói “Giải thích cụ thể một chút”
“Uhm….” Lâm Viễn sờ sờ mũi nói “Anh hả, nếu mà tính điểm thì không ai tính hết, thích đóng kịch, giảo hoạt, nhiều mưu kế, lưu manh, cứ gọi là N mặt thì có N điểm, còn lại là ưu điểm, dù sao thì làm chuyện trái lương tâm cũng không dễ dàng phải không?”
Hạ Vu Thiên thở dài thườn thượt, đột nhiên nhận ra, cứ làm tình nhân như trước thật tốt, dùng tiền trao đổi là được rồi, hiện tại thật sự rối rắm hơn nhiều. Tên Lâm Viễn này, thật sự là không đoán ra.
“Cậu không thể yêu tôi thêm một tí sao?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn nhìn gã “Anh muốn tôi yêu anh như thế nào a? Tôi chỉ có thể là một tên đàn ông đến ở với một tên đàn ông thôi a, với anh thì xem như là vì chỗ ở mà đến”
Hạ Vũ Thiên đi đến nói “Nếu cậu có bạn gái, cậu cũng sẽ đến ở chung với cô ấy như vậy sao?”
Lâm Viễn hơi gật đầu “Không khác mấy, chuyện tình cảm, nên để trong lòng không phải sao?”
“A” Hạ Vũ Thiên lắc đầu, cười nói “Bây giờ ai là người con gái mà cậu giấu trong lòng?”
Lâm Viễn trắng mắt liếc, cho chíp bông ăn rồi lại sờ lông nó.
Hạ Vũ Thiên ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nói “Lâm Viễn, theo tôi đi?”
Lâm Viễn lại tiếp tục trợn mắt “Tôi không ở chung với xã hội đen”
Hạ Vũ Thiên cười cười “Tôi không phải nói cậu đi theo băng nhóm mà là bảo cậu làm tình nhân của tôi.
Lâm Viễn thở dài một hơi, nói “Tôi bảo này Hạ Vũ Thiên, không phải anh bảo hiệp ức của chúng ta xong rồi sao? Anh cũng không cần lợi dụng tôi, vậy còn muốn tôi làm tình nhân của anh làm gì a?”
“Thích cậu a” Hạ Vũ Thiên thành thật trả lời “Cậu thích một người, sẽ muốn người đó thích cậu, như vậy không phải hợp lý sao?”
Lâm Viễn bỏ lược chải lông cho kim mao xuống, quay mặt nhìn Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên ngồi thẳng dậy nói “Cậu là người khiến tôi phải lao lực nhất, người bình thường tôi đã sớm buông tha rồi, mà tôi cũng không rảnh rỗi”
Lâm Viễn tiếp tục không nói lời nào, tiếp tục xoa đầu chíp bông.
“Làm tình nhân của tôi?” ….”Không phải như trong thỏa ước mà là tình nhân thực sự, được không?”
“Sau đó thì sao?” Lâm Viễn hỏi “sau khi làm tình nhân”
“Tôi không có yêu cầu gì đặc biệt.” Hạ Vũ Thiên cười nói “Tôi chỉ muốn xem lúc cậu chân chính làm vợ tôi thì sẽ thế nào thôi”
Lâm Viễn trầm mặc trong chốc lát, nói “Cũng không phải quá khó a, được rồi”
“A?” Hạ Vũ Thiên ấy vậy mà ngây ngẩn người.
Lâm Viễn vô tư nói “Nhưng mà tôi không lên giường với anh”
Hạ Vũ Thiên nhíu mày hỏi “Yêu kiểu gì mà không lên giường?”
Lâm Viễn nhíu mày nhìn gã hỏi “Ý của anh là, người yêu chính là để lên giường, vì yêu nên lên giường?”
“Câu không thấy rất logic sao?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn ném cho gã một cái nhìn xem thường, thở dài nói “Tôi nói cho anh biết, tôi yêu không phải vì muốn lên giường, cũng không thấy lên giường mới là yêu, đó mới chính là không yêu!”
Hạ Vũ Thiên bất đắc dĩ nhún vai nói “Được rồi, vậy khi nào cậu bắt đầu yêu tôi?”
Lâm Viễn nghĩ nghĩ “Tôi đi WC trước, khi nào tôi quay lại thì bắt đầu”
Hạ Vũ Thiên ngồi trên sàn, lắc đầu, đột nhiên hơi hối hận—-khi ấy hắn chọn Lâm Viễn thực hiện kế hoạch này có phải là sai lầm không? Bây giờ hắn hoài nghi tên nhóc này căn bản không có khả năng yêu thương người khác….hay là tìm một người có vẻ ngoài giống hắn là được.
Đang nghĩ ngợi, Hạ Vũ Thiên nghe tiếng giật nước bồn cầu, gã đứng lên, muốn gọi cơm chiều.
Lâm Viễn đi ra, giữ gã lại nói “Ai, Hạ Vũ Thiên, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm?”
Hạ Vũ Thiên sửng sốt hỏi “Ách….đi đâu?”
“Phố ăn vặt” Lâm Viễn vừa thay quần áo vừa nói.
“Uhm….” Hạ Vũ Thiên gật gật đầu. Dường như thái độ của Lâm Viễn với hắn tựa hồ thay đổi.
Lâm Viễn nhanh nhảu thay quần áo, kéo kim mao cùng Hạ Vũ Thiên ra ngoài, đến thang máy, Hạ Vũ Thiên ấn -1, Lâm Viễn lại ấn 1.
“Không đi xe?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Lâm Viễn lắc đầu, nói “Đi thôi”
Đến sảnh, Lâm Viễn một tay dắt Kim Mao, một tay kéo tay Hạ Vũ Thiên, ngông nghênh đi ra ngoài, vừa đi hắn vừa giảng giải về tình yêu, rồi đến ngoại tình, lúc sau còn giảng về người thứ ba.
Hạ Vũ Thiên dường như vẫn chưa nhập vai được, hiện tại có phải Lâm Viễn đang nói chuyện yêu đương với gã? Sao lại cảm thấy kỳ quái thế này?
Hai gã đàn ông nắm tay nhau đi trên phố, cho dù không muốn cũng thu hút ánh mắt người qua đường. Không ít các cô gái trẻ đi ngang qua còn hét lên thích thú “Cặp đôi hoàn hảo”
Trước giờ Hạ Vũ Thiên vẫn tự cho mình là kẻ không biết xấu hổ nhưng gây chú ý trên phố như thế này vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, mà Lâm Viễn trái lại còn rất vô tư, thoải mái…gã nhận ra, nếu Lâm Viễn làm chuyện ác, so với người bình thường thì