Một năm rưỡi sau, Lâm Viễn làm một chuyến trở về thành phố, tâm trạng hơi phức tạp, đầu tiên hắn ra bờ biển, gào to hai tiếng “Liêu Liêu…”
Lâm Viễn gào đến lần thứ ba, mặt biển đột nhiên sủi bọt, một con cá heo xinh đẹp nhảy vọt lên khỏi mặt nước, vui mừng rơi xuống, ngẩng đầu kêu vài tiếng.
Lâm Viễn cười lên, vẫy vẫy tay với nó, sau đó ngồi trên bờ chơi với Liêu Liêu.
Nấn ná một hồi lâu, Lâm Viễn đứng lên, mang balo, vẫy tay chào, Liêu Liêu lại nhảy lên, lặn xuống, bơi ra khơi.
Lâm Viễn nhìn Liêu Liêu khuất ngoài khơi xa mới xoay người chậm rãi đi.
Bây giờ đã là tháng 8 oi nồng, Lâm Viễn mặc áo sơmi, quần jean, đội nón lưỡi trai, đeo kính râm, tay áo xắn lên tận vai, chân mang dép lê, tay trái mang balo, tay phải cầm quả bóng rổ, vừa đi vừa ném bóng qua lại, thoạt nhìn như một sinh viên hư hỏng, là loại sinh viên rất rất hư hỏng.
Lâm Viễn đến tiệm của Tiểu Dịch và tình nhân, Tiểu Dịch đang bận phục vụ, Lâm Viễn âm thầm đi vào bếp.
Hắn nhảy vào bếp gào lên “Anh Dương!”
Hác Văn Dương đã không gặp Lâm Viễn hơn một năm, hết hồn mở to hai mắt “Lâm Viễn?”
“Hắc hắc” Lâm Viễn tháo kính râm, tủm tỉm cười, điệu bộ không thay đổi tí nào, chỉ có tóc hơi dài ra một chút, da dẻ trắng trẻo, hắn rất ít bắt nắng.
“Lại đây” Hác Văn Dương đưa cho hắn một ly kem.
“Ha ha” Lâm Viễn nhận ly kem, ăn ngay.
“Lâm Viễn!” Tiểu Dịch vừa vào đã hét lên, nhào đến ôm hắn “Tên nhóc này trở lại rồi!”
Lâm Viễn đánh giá Tiểu Dịch, than thở—Càng ngày càng khỏe mạnh a, hơi béo một tí lại càng giống búp bê, trên cổ còn có một vết màu hồng nhạt, Lâm Viễn tâm nói: Tên Hác Văn Dương kia mỗi ngày đều ăn uống no nê a!
“Gan anh cũng không nhỏ a” Tiểu Dịch nói “Quay lại lúc này phải cẩn thận một chút” Tiểu Dịch nhìn đồng hồ trên tường “Hạ Vũ Thiên chiều nào cũng đến”
Lâm Viễn sửng sốt….lâu rồi không nghe tin tức về gã, không ngờ lại do chính miệng Tiểu Dịch nhắc đến, gãi gãi đầu hỏi “Anh ta đến đây làm gì?”
“Đến mua kem a” Tiểu Dịch chỉ ly kem trên tay Lâm Viễn.
Lâm Viễn vui vẻ nói “Sao có thể chứ, anh ta không ăn loại kem dành cho trẻ em này đâu”
“Không tin thì tí nữa anh tự đi mà xem!” Tiểu Dịch nói “Ngày nào anh ta cũng đến, còn dắt theo một chú chó vàng”
“Kim mao?” Lâm Viễn lập tức kích động hỏi “Nó khỏe không? Có béo ra không? Lông mượt không? Trông nó có vui vẻ không a?”
Tiểu Dịch bất đắc dĩ nói “Chỉ là một con chó vàng thôi a, tôi làm sao biết nó có vui vẻ hay không a?!”
Lâm Viễn đưa tay sờ sờ mũi, tâm nói…..Không biết Chip bông có khỏe không, có bị Hạ Vũ Thiên dạy hư không.
“Chó nhà anh thế nào tôi không biết, nhưng Hạ Vũ Thiên thì tôi biết rõ a”
Lâm Viễn chớp mi, hỏi “Anh ta sao rồi a?”
“Không vui a” Tiểu Dịch nói “Giờ thành ông lão độc thân rồi”
Lâm Viễn hơi giật mình, cúi đầu ăn kem.
“Aiiiii” Tiểu Dịch tiếp ” Giờ anh ta là thương nhân rồi, anh không muốn trở lại với anh ta sao?”
Lâm Viễn lắc đầu nói “Không muốn”
“Tuyệt tình như vậy sao?” Tiểu Dịch hỏi.
“Không phải” Lâm Viễn nhún vai “Như bây giờ rất thoải mái, dù sao cũng đã ra đi, trở về gì chứ”
“Anh còn giận anh ta a?” Tiểu Dịch cười hì hì hỏi “Lúc đầu tôi rất kinh ngạc khi thấy anh ta như vậy, nửa năm đầu còn thích thú, sau đó thì thấy anh ta thật đáng thương”
Lâm Viễn gọi Hác Văn Dương sau lưng Tiểu Dịch “Này, mau khiêng hắn về đi, hắn bắt đầu lưu luyến tình cũ a!”
“Im” Tiểu Dịch đẩy Lâm Viễn một cái, hai người đưa đẩy một hồi thì nghe tiếng chương cửa, là khách đến mua hàng. Tiểu Dịch ra ngoài phục vụ.
“Tên chết tiệt” Tiểu Dịch vừa mở miệng than thở thì nhìn thấy Hạ Vũ Thiên…..
Tiểu Dịch nôn nóng đến cứng họng “Phải phải…..phải……sao?”
Hạ Vũ Thiên nhìn hắn một cái, cảm thấy có chút khó hiểu hỏi “Chuyện gì?”
“A….Không” Tiểu dịch xoay người bỏ chạy.
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày, Tiểu Dịch không trả lời hắn mà làm cái quỷ gì vậy?
Chíp bông bỗng nhiên kêu lên hai tiếng, vui mừng phóng về phía phòng bếp.
Chíp bông bình thường rất ngoan nên Hạ Vũ Thiên cũng không giữ dây thừng quá chặt. Sau khi Lâm Viễn đi, Chíp bông chưa từng thực sự vui vẻ, ngày nào cũng nằm trên thảm đợi. Hơn một năm rồi, mỗi ngày nó đều đợi. Hạ Vũ Thiên cũng không còn cách nào khác đành phải ngồi trên sopha chơi laptop hoặc là ngồi hẳn xuống thảm, cùng nó đợi.
Chíp bông hơi dùng một chút lực, dây thừng trong tay Hạ Vũ Thiên tụt xuống, nó chạy nhanh về phía phòng bếp.
Tiểu Dịch cũng vọt vào bếp kéo Lâm Viễn chạy ra cửa sau.
“Sao vậy?” Lâm Viễn khó hiểu.
“Đến đây, đến đây” Tiểu Dịch ồn ào!
“Đến làm gì?” Lâm Viễn bị nhét vào sau bếp, Tiểu Dịch trừng hắn “Hạ Vũ Thiên ạ!”
Lâm Viễn hốt hoảng, Tiểu Dịch vội vàng đóng cửa.
Lâm Viễn hé mắt nhìn ra ngoài.
Một chú chó vàng nhảy vọt vào, Lâm Viễn sửng sốt, thiếu chút nữa đã mở cửa chạy ra ôm nó, nhưng Tiểu Dịch đã nhanh chân chặn cửa lại nói “Ai…? Sao chó lại vào đây a?”
Hạ Vũ Thiên cũng vừa vào, khẽ nhíu mày, Chíp bông đang chạy vòng tròn, không biết đang làm gì, gã bèn gọi “Chíp bông”
Chíp bông giương mắt nhìn Hạ Vũ Thiên, ư ử hai tiếng, vẫy đuôi, Hạ Vũ Thiên kêu nó “Lại đây”
Chíp bông nóng lòng chạy vòng tròn, Tiểu Dịch cảm thấy nó thật đáng thương bèn cúi đầu nhặt dây thừng dắt nó về cho Hạ Vũ Thiên, Hạ Vũ Thiên nhận dây muốn dẫn nó ra ngoài, nhưng Chíp bông vẫn không chịu đi mà đẩy đẩy quả bóng rổ trên mặt đất.
Hạ Vũ Thiên hơi sửng sốt, cúi đầu nhìn, trên đất có một chiếc balo và một quả bóng rổ, gã hơi giật mình.
Tiểu Dịch biết rõ Hạ Vũ Thiên, con người này không thể dễ dàng qua mặt bèn lên tiếng “Ai nha, khó trách…đây là quả bóng rổ của Lâm Viễn, hắn để ở nhà tôi lâu rồi, hôm nay dọn dẹp nhà cửa mới mang đến đây”
Hạ Vũ Thiên vừa nghe đến hai chữ Lâm Viễn, đuôi lông mày khẽ run lên, Tiểu Dịch nhìn thấy thần sắc phức tạp trong mắt gã, thở dài trong lòng.
Hạ Vũ Thiên nhặt quả bóng lên, nhìn Tiểu Dịch “Tôi mang nó đi được không?”
“Có thể, có thể” Tiểu Dịch gật đầu lia lịa, tâm nói: Tốt nhất là anh đừng có bùng nổ mà nhảy vào sau cánh cửa kia khiêng Lâm Viễn đi a.
Hắc Văn Dương mang ly kem vào đưa cho Hạ Vũ Thiên.
Hạ Vũ Thiên nhận lấy, cầm quả bóng rồi dắt Chíp bông ra ngoài, lên xe đi khỏi.
“hô…..” Tiểu Dịch ngồi phịch xuống đất nói “Ông trời của tôi a…hù chết tôi” Sau khi hồi phục lại tinh thần mới gào lên “Aiii, ra đi, đi rồi!”
Lâm Viễn vẫn không có phản ứng.
Tiểu Dịch đi vào, vừa mở cửa thì nhìn thấy Lâm Viễn ngồi sau cửa, nước mắt giàn dụa, miệng than thở “Chíp bông, cha rất nhớ con a. Con đã trưởng thành!”
Khóe miệng Tiểu Dịch giật giật, đóng cửa.
Đợi Lâm Viễn ổn định tâm tình đi ra, Tiểu Dịch và Hắc Văn Dương đồng thanh hỏi “Sao đột nhiên lại trở lại đây?”
Lâm Viễn thở dài nói “Aii….Đừng hỏi nữa” Sau đó kể lại chuyện bị Tiểu Thụy truy đuổi.
“Thật a?” Tiểu Dịch vô cùng kinh ngạc nói “Hạ Vũ Thiên có biết không?”
Lâm Viễn