Lâm Viễn nhìn vào ba chữ ngắn gọn trên màn hình điện thoại, ý nghĩ đầu tiên là….có phải ảo giác không? Sau đó hắn lại có cảm giác là ai đó đùa dai, cảm nghĩ cuối cùng là….Hạ Vũ Thiên đã rút lui? Cuối cùng của cuối cùng, Lâm Viễn cảm thấy rất khó chịu, nhưng khó chịu vì cái gì thì hắn cũng không biết, tóm lại, ba chữ này so với những uy hiếp linh tinh kia còn làm cho hắn cảm thấy bất bình thường hơn.
Suy nghĩ nửa ngày, Lâm Viễn vứt điện thoại, ôm gối ngủ, miệng nói thầm “Lâu như vậy rồi, chắc sẽ bỏ cuộc thôi”
Hạ Vũ Thiên nằm lên gối của Lâm Viễn, Chíp bông nằm bên cạnh vẫy đuôi, dường như nó cảm nhận được hương vị của Lâm Viễn nên tâm tình rất tốt.
Hạ Vũ Thiên vuốt ve cổ Chíp bông hỏi “Có nhớ cậu ấy không?”
Chíp bông ngẩng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên, dường như không hiểu ý gã.
“Về cơ bản tao có thể đoán được cậu ấy ở đâu” Hạ Vũ Thiên khe khẽ thở dài “Ngày hôm qua chắc là cậu ấy ở trong tiệm kem của Tiểu Dịch”
Chíp bông uông một tiếng, vui vẻ vẫy đuôi.
“Đi gặp cậu ấy như thế nào bây giờ?” Hạ Vũ Thiên hỏi Chíp bông “Có thể cậu ấy lại chuẩn bị bỏ trốn”
Chíp bông tiếp tục nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Thiên, tựa hồ có chút khó xử.
“Nhưng mà cậu ấy thông minh như vậy, chắc là cậu ấy sẽ biết nếu để tôi biết được cậu ấy còn sống sẽ không có cách nào trốn thoát” Hạ Vũ Thiên bắt chéo chân lẩm bẩm “Nhưng mà…..mày nói xem nếu như từ giờ về sau cậu ấy không thèm để ý đến tao, tao cũng không còn cách nào khác đúng không?”
Chíp bông ư hử hai tiếng, cảm xúc hơi chùn xuống.
“Hay là tao nghĩ cách tiếp cận cậu ấy?” Hạ Vũ Thiên cười hỏi “Có phải cậu ấy sẽ nhìn tao như tên đến chó còn ăn thì cả đời này chỉ biết mưu tính với người khác?”
Chíp bông vẫy vẫy đuôi nhìn Hạ Vũ Thiên.
“Tao muốn cậu ấy trở lại bên cạnh tôi” Hạ Vũ Thiên tiếp tục lầu bầu “Nhưng chắc là cậu ấy sẽ không đồng ý…..Ví như ta cưỡng bức sẽ ngựa quen đường cũ, cậu ấy sẽ không tin tao….Bây giờ không thể uy hiếp, còn nữa, cơ hội để làm anh hùng cứu….ách, xem như là cứu mỹ nhân đi…..cũng không có, mày nói xem phải làm thế nào? Bế tắt rồi”
Chíp bông nhấc chân mấy cái, rồi lại lầm bầm hai tiếng, tiếp tục nhìn gã.
“Mày có nhớ cậu ấy không?” Hạ Vũ Thiên hỏi “Đưa mày đến chỗ cậu ấy nhé?”
Chíp bông thôi vẫy đuôi, uông một tiếng.
“Cậu ấy sẽ nghĩ là tao lại dùng âm mưu quỷ kế tiếp cận” Hạ Vũ Thiên có chút buồn bã “Nhưng mà nếu không dùng mưu thì thật khó tiếp cận….”
“Này” Tiểu Thụy đứng ngoài cửa rống vào “Anh thật sự là Hạ Vũ Thiên hả? Anh có năng lực nói chuyện với chó từ lúc nào vậy? Hạ Vũ Thiên mà cũng có ngày lảm nhảm với chó, anh con mẹ nó đổi tính rồi sao?!”
Hạ Vũ Thiên giương mắt nhìn hắn hỏi “Sao cậu còn ở đây?”
Tiểu Thụy thở dài nói “Anh có lương tâm không a, tôi giúp anh tìm được Lâm Viễn đó!”
Hạ Vũ Thiên gật đầu “Cảm ơn”
Tiểu Thụy run rẩy khóe môi, tiếng cảm ơn này thật đáng giá, Tiểu Thụy đến ngồi cạnh Hạ Vũ Thiên hỏi “Aiiiii, anh định làm gì tiếp theo?”
Hạ Vũ Thiên ngẩng mặt nhìn trời nói “Không biết”
“Anh vừa nhắn gì cho hắn?” Tiểu Thụy khó hiểu hỏi.
“Yêu” Hạ Vũ Thiên khinh miêu đạm tả “Nói cho cậu ấy biết là tôi yêu cậu ấy”
Tiểu Thụy ngây ngẩn cả người, không tin nổi, hắn mở to hai mắt nhìn Hạ Vũ Thiên “Trước đây anh chỉ nói lời này với một người không phải sao? Người đó là mẹ anh a”
Hạ Vũ Thiên ngẫm nghĩ “Không, tôi không yêu mẹ tôi”
Tiểu Thụy có chút bất đắc dĩ “Anh thật tình thích Lâm Viễn, hay chỉ vì hắn là người duy nhất thoát khỏi tay anh….nên anh không cam lòng?”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn Tiểu Thụy hỏi “Tôi không cam lòng cái gì?”
“Anh còn không biết thì làm sao tôi biết? Tiểu Thụy tiếp tục hỏi “Không phải bình thường chỉ cần nửa tháng là anh có thể thu phục một người, sau đó anh sẽ đi tìm thách thức mới ở cấp độ cao hơn sao?”
“Tôi có như vậy sao?!” Hạ Vũ Thiên nhíu mày.
Tiểu Thụy xoa cằm, tỏ vẻ không ý kiến thêm.
Hạ Vũ Thiên nhìn hắn hỏi “Vì sao cậu không tin tôi yêu Lâm Viễn? Lâm Viễn cũng không tin, mà trước đây chính tôi cũng không tin?”
“Ha ha” Tiểu Thụy lắc đầu nói “Hạ Vũ Thiên, sao anh lại hồ đồ như vậy? Anh có biết anh là người như thế nào không?”
Hạ Vũ Thiên giương mắt nhìn hắn, vẻ mặt học hỏi.
“Nếu nói Lâm Viễn là người bình thường thì tôi với anh là những kẻ đang sống ở một thế giới khác với thế giới của hắn, với hắn thì chúng ta là xã hội đen, cũng gần giống như những ác ma ăn thịt người…..anh chưa từng nghe câu “Ác ma là những kẻ dối trá” sao?”
Hạ Vũ Thiên lẳng lặng nghe Tiểu Thụy thuyết giáo, vẻ mặt đạm mạc, trầm tĩnh.
Tiểu Thụy thấy gã trầm mặc như cũ bèn tiếp tục “Về cơ bản, nếu Lâm Viễn nói anh sẽ tin, nhưng nếu là tôi thì anh nghi ngờ”
“Không cần nghi ngờ” Hạ Vũ Thiên trả lời trực tiếp vào vấn đề “Tôi cơ bản không tin”
Tiểu Thụy cười nói “Nhìn đi….chuyện này cơ bản giống như nếu anh nói thì Lâm Viễn sẽ không tin….huống hồ anh còn nói dối cậu ấy nhiều như vậy”
Hạ Vũ Thiên nhìn nhìn Tiểu Thụy nói “Trước đây tôi toàn nói dối cậu ấy, trong quá trình ấy thì nảy sinh tình yêu, vì sinh tồn, tôi vẫn tiếp tục nói dối, tôi không có sự lựa chọn, cậu ấy cũng không tin từ nay về sau tôi sẽ không nói dối cậu ấy……sẽ tiếp tục như cũ”
“Uhm” Tiểu Thụy nhún vai “Vậy mới nói anh đáng bị như vậy, ai bảo ngay từ đầu anh đã bất lương chứ?”
Hạ Vũ Thiên cụp mắt, tựa hồ đang suy nghĩ, vẻ mặt hơi ảm đạm.
“Lần này, nếu anh thật sự yêu thì tôi đề nghị anh đừng đi quấy rầu hắn” Tiểu Thụy đốt một điếu thuốc nói “Dù sao, ấn tượng đã sâu, một khi thật sự yêu thương sẽ thấy không tốt lắm”
“Là ý gì?” Hạ Vũ Thiên hỏi.
Tiểu Thụy nghĩ nghĩ nói “Hạ Vũ Thiên, anh biết thế nào là một người vợ không? Anh biết yêu là như thế nào không?”
Hạ Vũ Thiên khẽ nhíu mày.
“Lúc trước anh nghĩ Lâm Viễn đã chết nên mỗi ngày nhớ hắn, anh gọi đó là yêu sao? Nói anh yêu em sao? yêu một người là phải cùng người đó thiên trường địa cửu ở cùng nhau, anh có giác ngộ không?”
Hạ Vũ Thiên im lặng.
Tiểu Thụy thấy Hạ Vũ Thiên vẫn trầm ổn như cũ nên tiếp tục hỏi “Anh bị ma nhập a? Thích Lâm Viễn vì cái gì? Không phải chỉ cần vẻ ngoài giống tiêu chuẩn