Em trở nên không thể sống một mình.
Bạc Nhã không ngờ rằng cô ấy sẽ nói những điều như vậy, nhìn cô vài giây, bất lực mỉm cười, "Vậy thì em phải cố gắng hơn nữa, trường đại học anh muốn học vào không dễ đâu."
Tang Du đột nhiên xấu hổ nói: "À... Như vậy..."
Bạc Nhã đứng lên thu dọn đồ đạc, vỗ vai nói: "Nếu bây giờ trong lòng em không còn những gánh nặng đó thì cứ liều thử một phen đi, anh sẽ giúp em."
Cô lờ mờ cảm thấy bên tai mình nóng lên, nhếch miệng nói: "Vậy cảm ơn anh trước."
Ba tháng trước khi thi đại học, Bạc Nhã bắt đầu dạy kèm cho Tang Du, vì công việc làm thêm của Tang Du, nên thời gian luôn gấp gáp, Tang Du bận rộn hơn những học sinh cùng tuổi, nhưng cô thực sự cảm nhận được, cuộc sống mang lại niềm vui cho cô ấy, dù có mệt mỏi gấp mười lần, cô ấy cũng có thể mỉm cười đối mặt với cuộc sống, dù khó khăn đến đâu.
Về sau, khi mẹ Tang phát hiện ra, bà đã "ép" Tang Du phải dừng công việc làm thêm của mình trước, hết lòng chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, Tang Du thấy mẹ mình kiên quyết đưa tiền sinh hoạt cho cô, hóc mắt nhịn không được, chua xót trong lòng. Bà ấy coi cô như con ruột của mình, từ đầu đến cuối, một vạn lời cảm ơn cũng không thể nói hết được tình cảm trong lòng, chỉ mong sau này có thể đền đáp công ơn dưỡng dục của bà ấy.
Một tháng rưỡi sau, Tang Du bắt đầu kỳ thi thử đầu tiên của mình, kết quả cũng rất khả quan, phỏng theo thành tích của Tang Du mà nói hầu như đều làm cho mọi người xung quanh cảm thấy kinh ngạc, từ một người không chút nào để mắt tới khu vực thành tích trung bình lại trực tiếp nhảy vọt lên lớp tuyến đầu.
Tang Du cầm phiếu điểm đưa cho Bạc Nhã với khuôn mặt ửng hồng, Bạc Nhã nhìn nó, dường như có chút đâm chiêu, gật gật đầu: "Không tồi, chiều nay anh đãi em ăn kem, nhưng vẫn còn chỗ cần cải thiện."
Khen em nhiều hơn một câu cũng không làm được sao, Tang Du oán thầm.
Nhưng vẫn là không che giấu được, mặt hớn hở.
Còn một tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, trong khi Bạc Nhã đang cho Tang Du học phụ đạo, Tang Du cũng gặp được rất nhiều người bạn mới, tất cả đều là những nam sinh đã từng gặp ở tiệm gà rán trước đó, nhìn ra được họ có mối quan hệ không tồi với Bạc Nhã. Lần đầu tiên ôn bài với hai người này, vài người còn trêu
Bạc Nhã và Tang Du rất lâu, nhưng Bạc Nhã giải thích một loạt bài tập cho Tang Du mà vẫn không thấy cô thay đổi sắc mặt, thật ra mà nói Tang Du lại đỏ mặt một trận, tim đập liên hồi.
Bởi vì Bạc Nhã, không chỉ điểm số của Tang Du tăng vọt mà tính cách của cô ấy cũng trở nên vui vẻ hơn, có nhiều bạn bè, vẫn lẻ loi một mình, bây giờ phía sau cô ấy có rất nhiều người bạn như vậy, cô trở nên không thể sống một mình được.
Thế nhưng, sự thay đổi này càng khiến cô hạnh phúc hơn.
Vào ngày này, học bổ túc cũng đã kết thúc,Bạc Nhã tiễn Tang Du trở lại ký túc xá như thường lệ, hai người đi bên nhau dưới ánh đèn đường, yên tĩnh đến lạ thường, lá cây đung đưa trong gió tạo nên những âm thanh xào xạc, đệm theo tiếng ve kêu, cảm giác như một màn ảnh văn nghệ đặc biệt.
Tang Du và Bạc Nhã không nói một lời, bất giác về đến ký túc xá, Bạc Nhã xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, "Đề mục hôm nay anh giảng nhớ về xem lại, nghỉ ngơi sớm đi."
Tang Du nhìn vào đôi mắt đen của anh và nhíu mày, "Bạc Nhã, làm sao?" Bạc Nhã của đêm nay có chút khác biệt, nhưng là chỗ nào khác, cô cũng không nói được.
Bạc Nhã không ngờ Tang Du lại hiểu rõ về anh như vậy, cười cười, hất cằm lên, "Đi về đi."
Tang Du vẫn nghi ngờ nhìn anh, "Vậy được thôi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Một cơn gió mát lại thổi qua, làm rối tung mái tóc của Tang Du, khi cô vừa quay người chuẩn bị đi vào khu ký túc xá, thì nghe thấy giọng nói có phần kiềm nén của anh, "Tang Du, anh được cử đi học đến một trường đại học ở Mỹ."
Cuộc sống luôn biến hóa quá nhanh như vậy, không để cho ai được phép lưu luyến và giữ lại.