Đi bộ cũng có cái tốt của đi bộ, đó chính là có thể vừa đi vừa ngắm phong cảnh ven đường.
Đối với những thứ bên ngoài huyện Thái Tây, hai huynh đệ đều tò mò không thôi, từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ ba bọn họ bước ra cổng thành huyện Thái Tây.
Nhan Mộ Nhi rốt cuộc thả bản thân, bắt đầu hoạt bát, Diệp Ly thì chững chạc hơn nhiều, nàng lẳng lặng đi ở bên cạnh Dạ Côn.
Nhưng vào đúng lúc này, Dạ Côn nhìn thấy cách đó không xa có hai bóng người đang quỳ gối ở bên cạnh con đường.
Lúc thấy hai cái áo bào một đen một trắng, khóe miệng Dạ Côn liền giật một cái, đột nhiên nhớ tới hai người hôm qua.
Đông Tứ, Đát Từ.
Kém chút quên mất hai người bọn họ.
- Phu quân, mau đến xem... bọn họ đang bán mình.
Nhan Mộ Nhi vẫy vẫy tay, hướng phía Dạ Côn hô.
- Đại ca, chuyện này cũng quá kì quái đi.
Dạ Tần vẫn tương đối cảnh giác, dù sao bước ra khỏi nhà, mọi chuyện đều phải chú ý cẩn thận.
Dạ Côn có thể hiểu được đệ đệ, này nơi hoang vu không người ở, đột nhiên có hai người bán mình, người bình thường đều sẽ ngờ vực nghi vấn.
Đi đến trước mặt hai người, Dạ Côn phát hiện... bọn họ thế mà trẻ ra!
Hiện tại hai người là bộ dáng thiếu niên! Có ý tứ gì???
Đông Tứ và Đát Từ đã đạt thành một loại khế ước, đó chính là cùng nhau tìm biện pháp đột phá, tình báo cùng hưởng các loại.
Vì sao lão sư lại chọn thân thể trẻ tuổi.
Nguyên do trong này hẳn là rất thâm ảo, nhưng nghĩ đến tâm cảnh rất quan trọng đối với việc tu luyện, hai người tựa hồ hiểu ra.
Tâm cảnh của mình quá trưởng thành, không có chí tiến thủ, sao có thể đột phá được?
Ngược lại đi theo lão sư đi, khẳng định không sai!
- Nhìn bọn họ thật đáng thương.
Nhan Mộ Nhi thấp giọng nói ra.
Dạ Côn im lặng, đây là đệ tử Thiên Tôn, chân chính dưới một người, trên vạn người.
- Quả thật có chút tội nghiệp.
Dạ Côn sờ lên cái cằm nói ra, dựa theo ý tứ của Mộ Nhi nói tiếp.
Đông Tứ thống khổ nói ra:
- Công tử, ngài nhìn y phục của ta một chút đi, rách đến không còn hình dáng, quá đáng thương.
Đông Tứ cảm thấy, cho dù một người thảm đến thế nào, cùng lắm là bộ dáng này mà thôi.
Dạ Côn nhìn một cái lỗ bé xíu xiu trên tay áo của Đông Tứ, nếu như không nhìn kỹ, thật đúng là không thể phát hiện.
Ngươi là tới tấu hài sao?
Nhìn Đát Từ bên cạnh một chút, y đang nắm mái tóc dài của mình:
- Hai vị công tử, các ngươi nhìn tóc của ta này, đều không con mượt nữa. Các ngươi nói có thảm hay không?
- Thật thê thảm nha.
Nhan Mộ Nhi lộ ra vẻ đồng tình.
Dạ Côn cảm thấy tính tình Nhan Mộ Nhi còn rất trẻ con, thế này ngươi đều tin?
Cô gái thiện lương quả nhiên rất dễ bị lừa.
Diệp Ly bên cạnh thầm nghĩ Nhan Mộ Nhi thông minh, ở trước mặt phu quân biểu hiện tính tình thiện lương.
- Phu quân, Ly Nhi cảm thấy bọn họ quả thật thê thảm.
Trong lòng Dạ Côn và Dạ Tần im lặng, thậm chí có chút hoài nghi ý nghĩa của chữ thảm này, nếu như thế này là thảm, vậy Côn ca ta ngay cả tóc đều không có, chẳng phải là thảm đến không có cách nào nhìn thẳng rồi sao.
- Thế nhưng chúng ta cũng không có tiền mua.
- Công tử, chúng ta không cần tiền.
Các ngươi có cần vội vã như vậy hay không, thế này sẽ cho người ta hoài nghi.
- Vậy thì tốt quá, vừa vặn chúng ta cũng không có tiền, còn có thể để bọn họ làm việc.
Nhan Mộ Nhi rất vui vẻ, nếu như không phải bọn họ xuất hiện, làm việc khẳng định là mình, hai người này quả thật đúng là cứu tinh.
Diệp Ly hiểu ý của Nhan Mộ Nhi, đối với chuyện này, đều đạt thành nhất trí.
Kỳ thật đối với Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi mà nói, bọn họ có vấn đề hay không không quan trọng, dù gì thực lực của mình cũng bày ở nơi này, chủ yếu là nghĩ đến việc mình phải lao động tay chân mà thôi.
- Phu quân, để bọn họ đi theo đi.
Dạ Côn phục, hoàn toàn không biết thê tử đang nghĩ gì.
- Vậy được rồi.
Dạ Côn nhẹ nhàng nói ra.
Đông Tứ nhìn về phía Đát Từ, phảng phất đang nói, nhìn đi, phương pháp này của ta rất chính xác, không chút khó khăn đã có thể đi theo lão sư học tập.
Bất
quá hai người phát hiện lão sư biến hóa rất lớn, có huynh đệ, còn có hai vị sư mẫu, chẳng lẽ đây cũng là một loại tu luyện ư?
Đát Từ cùng Đông Tứ liếc nhau, làm huynh đệ?
- Đại ca, sao ta cứ cảm thấy hai người bọn họ không thích hợp?
Dạ Tần nhỏ giọng nói ra.
Dạ Côn thấp giọng nói ra:
- Trước nhìn kỹ hẵng nói đi.
- Ừm, nếu như bọn họ có ý đồ gì, đệ liền kéo lấy bọn họ, đại ca tranh thủ thời gian mang theo hai vị tẩu tẩu chạy đi.
Lời nói này của Dạ Tần rất chân thành, không có một chút ý tứ đùa giỡn nào.
Nhưng mà trong sáu người, ba người xem như vô địch, người xem như nửa vô địch, cũng chỉ có Tần ca yếu nhất.
Thậm chí có cảm giác, năm tên này đều là đồ lừa đảo, chỉ có Tần ca ta quá thành thật.
Đông Tứ và Đát Từ đi theo sau lưng lão sư, chú ý đến nhất cử nhất động của lão sư, chỉ cần thấy điểm nào then chốt, đều lập tức nhớ kỹ.
Theo màn đêm buông xuống, Dạ Côn cảm thấy vẫn nên ăn một chút gì đó để bổ sung, còn về ăn cái gì, vậy phải xem Đông Tứ và Đát Từ.
Có hai tên tiểu đệ, đúng là có chút hữu dụng.
Đông Tứ và Đát Từ rất tình nguyện cống hiến sức lực cho lão sư, hai người nhanh đi chuẩn bị thịt rừng trở về.
- Đại ca, ngươi nhìn bên kia, hình như có đống lửa.
Dạ Tần chỉ đến một chỗ xa, quả thật có một đống lửa, khoảng cách không tính quá xa.
- Phu quân, chúng ta đi xem một chút a?
Diệp Ly đề nghị, nếu như đụng phải người đang gặp khó khăn, mình liền có thể biểu hiện ra bộ dáng hiền lành, thu được hảo cảm của phu quân, khiến phu quân buông lỏng cảnh giác với mình.
- Được.
Côn ca lên tiếng, đoàn người bắt đầu đi đến chỗ đống lửa.
Chỉ thấy ven đường có một cỗ xe ngựa, ngựa đã không thấy đâu, hai đạo nhân ảnh ngồi ở bên cạnh đống lửa, bóng lưng lộ ra vẻ chán nản.
- Nguyên Chẩn? Phong Điền?
Dạ Tần kinh hô một tiếng, ngàn vạn lần không nghĩ tới ở đây lại gặp bọn họ...
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều vô cùng kinh ngạc, nhất là lúc nhìn thấy hai người quay đầu, sưng mặt sưng mũi, hình như là bị người nện cho.
- Côn ca!!!
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đều muốn khóc, sau khi rời khỏi Côn ca, liền gặp phải bọn cướp.
Không chỉ cướp ngựa đi, còn cướp vật phẩm của bọn họ, đám cướp đáng chết, các ngươi nhất định là do Côn ca phái tới.
Dạ Côn nhìn thảm trạng của hai người, tò mò hỏi:
- Các ngươi thế nào?
Nguyên Chẩn cùng Phong Điền bi thống kể lại sự tình một lần.
Dạ Tần thở dài một tiếng:
- Đi ra khỏi nhà, tiền tài không thể để lộ, thế giới bên ngoài cũng không an toàn giống như huyện Thái Tây.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng cảm thấy hết sức thoải mái, lúc đầu không phải ra sức khoe khoang à, hiện tại tốt... đụng phải bọn cướp, đáng đời.
Đùa bỡn Côn ca, đây chỉ là lão thiên trả thù một chút.
- Côn ca, chúng ta có thể đi theo các ngươi tu luyện không?
Nguyên Chẩn nhẫn nhịn ngực đau nói ra, Côn ca căn bản không dễ dàng bị chỉnh như vậy.
Phong Điền cũng mang theo ánh mắt trông đợi, chỉ có đi theo Côn ca mới có cảm giác an toàn.
- Được rồi, đều từ huyện Thái Tây ra tới, chiếu cố lẫn nhau cũng là chuyện nên làm.
Dạ Côn không có nhỏ mọn như vậy, dù sao nhìn bộ dạng của bọn họ, rất có thể đã gặp phải hai lần cướp bóc.
Tại sao lại không có ai đến cướp nhòm người mình?
Nghe thấy Dạ Côn đáp ứng, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền kém chút đã nhào tới ôm chắm lấy Dạ Côn.
Ngay lúc này, Đông Tứ và Đát Từ trở về, vì giấu diếm thực lực, liền dùng một ít trò mèo.
Một đầu Hổ Điêu.