Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Quá hố người


trước sau

Đông Tứ cảm thấy, dựa theo tính cách lão sư, khẳng định sẽ giết cả nhà của nàng.

Đát Từ cảm thấy, lão sư hẳn là sẽ tha thứ cả nhà của nàng, dùng nhân từ dạy bảo nàng, quay đầu là bờ, sau đó đối phương sụp đổ tự sát.

Đoàn người trở lại lầu một, tất cả mọi người lộ ra ánh mắt kinh ngạc, đám người này thế mà bình an vô sự, không thiếu một ai.

- Công tử, đã an bài cho các vị gian phòng thượng đẳng để nghỉ ngơi, phi thuyền tới An Khang châu ban đêm xuất phát, hành trình dài năm ngày, Chúc công tử thượng lộ bình an.

Thị nữ thoạt nhìn rất lễ phép, Dạ Côn nghĩ đến ra ngoài chờ cũng là chờ, không bằng nghỉ ngơi một chút, ngủ bờ ngủ bụi ba ngày nay, thê tử đều không thơm.

Dưới sự chỉ dẫn của thị nữa, đám người Dạ Côn cuối cùng đã có thể tẩy sạch bụi trên người.

Bởi vì chỉ có ba gian phòng, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đành chen lấn, dĩ nhiên còn có Đông Tứ và Đát Từ cũng phải chịu khó một chút.

Dạ Côn nhìn Đông Tứ và Đát Từ tiến vào gian phòng, trong lòng cũng có chút lo lắng, lão sư bọn họ cuối cùng tương thân tương sát, bọn họ sẽ không giống như vậy chứ.

- Ta đi tắm trước ~

Nhan Mộ Nhi đi vào trong phòng liền lập tức chạy đi tắm, thân là một con miêu yêu, nàng phi thường thích sạch sẽ.

Diệp Ly cũng lười tranh với Nhan Mộ Nhi:

- Phu quân, ngươi ngồi, Ly Nhi bóp vai cho ngươi.

Nhan Mộ Nhi không có ở đây, mình liền có thể nịnh nọt phu quân một chút.

- Được.

Có thể hưởng thụ tình yêu của thê tử, Dạ Côn biểu thị mình cưới không lỗ.

- Phu quân, đến An Khang châu, chúng ta có tính toán gì hay không?

Diệp Ly cũng muốn biết Dạ Côn có tính toán gì không, trong lòng sẽ theo đó chuẩn bị.

Dạ Côn chậm rãi nhắm mắt lại, thấp giọng nói ra:

- Chuyện thứ nhất cần làm khi đến An Khang châu, đó chính là đi tìm Ba Uyển Thanh.

- Ba Uyển Thanh? Là ai?

Diệp Ly cảnh giác hỏi, không phải là tình nhân tiểu trọc đầu thầm mến chứ?

Phải gọi Nhan Mộ Nhi, nhanh chóng ám sát nữ nhân này!

- Kém chút đã trở thành em dâu chúng ta, đáng tiếc lại bỏ mặt đệ đệ, cùng ngày chúng ta thành hôn, gả cho người khác.

Mặc dù đệ đệ không muốn mình nhúng tay, thế nhưng Dạ Côn cảm thấy, không giúp đệ đệ ra một hơi này, trong lòng kìm nén đến hoảng.

- A! Khó trách đệ đệ lại mang một cái phát quan lục ngọc, nguyên lai là đang quất mình.

Lúc đầu Diệp Ly còn nghi hoặc, ai lại mang một cái phát quan màu xanh trên đầu, nguyên lai là như vậy.

Dạ Côn lắc đầu, thở dài nói ra:

- Là mẫu thân cho đệ đệ.

- Há, dụng ý của mẫu thân cũng rất sâu sắc, đệ đệ quả thực đáng thương, phu quân, ta ủng hộ ngươi.

Diệp Ly không có ý nịnh nọt, nàng là thật không thích loại hình nữ tử này, đứng núi này trông núi nọ.

Dạ Côn vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Ly:

- Phu nhân có lòng.

- Vậy phu quân cảm thấy, Ly Nhi nhu thuận, hay là Mộ Nhi muội muội nhu thuận?

Dạ Côn sầm mặt lại, nếu như dựa theo lời cha giải thích, đây là vấn đề liên quan đến mạng sống.

- Ly Nhi, trên người nàng còn có loại trùng trùng kia không?

- Phu quân, ngươi lại nói sang chuyện khác, hừ ~

- Không biết vì sao, ta rất thích bộ dáng tức giận của các nàng, quả thật rất đáng yêu.

Diệp Ly:......

Không hổ là tiểu trọc đầu, tư duy hoàn toàn khác người bình thường.

Ánh nắng dần dần biến mất, năm chiếc phi thuyền to lớn xung quanh đã có người leo lên.

Vì sao lại xuất phát vào ban đêm, bởi vì buổi sáng mới đến còn cần thanh lý gian phòng.

Dạ Côn mang theo mọi người bắt đầu tiến vào phi thuyền.

Mười cái thang hướng thẳng đến phi thuyền, bên dưới bậc thang chính là vực sâu vạn trượng, đối với người bình thường mà nói, đây là một trải nghiệm khó quên.

Mà phi thuyền là trôi nổi ở trong hư không, Dạ Côn có chút tò mò, bọn họ làm sao phát minh ra được thứ này.

Ôm hai vị thê tử lẩy bẩy, Dạ Côn bất đắc dĩ, nữ hài tử thiên tính sợ cao, bị dọa đến mức trốn vào trong lồng ngực của mình.

Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi giả thành như thế, cũng cần một chút
kỹ thuật.

Thế nhưng Nguyên Chẩn cùng Phong Điền tuyệt đối không có giả, hai người tay trong tay chúng ta là hảo huynh đệ.

Ngay cả Đông Tứ và Đát Từ đều biểu lộ dị thường, ai biết bọn họ lại đang não bổ cái gì.

Tiến vào bên trong phi thuyền, Dạ Côn bị một màn trước mắt làm rung động.

Trong này thật đúng là... kinh ngạc tán thán.

Bên trong phi thuyền, tất cả phòng ốc đều kiến tạo ở vùng ven, vây quanh ở xung quanh, mà trung ương phi thuyền lại rỗng ruột, một cỗ khí tức dị dạng từ dưới đáy bốc lên, mặc dù không biết là cái gì, nhưng Dạ Côn cảm thấy, đây chính là điểm mấu chốt giúp phi thuyền có thể trôi nổi.

Tầng dưới đáy phi thuyền thuộc về tam đẳng, cũng là bình thường nhất, ở giữa hơi cao là nhị đẳng, cũng là nơi đoàn người Dạ Côn ở.

Lại hướng lên, kia chính là nhất đẳng.

Người bình thường sẽ không đến nơi đó, trừ phi là kim tệ không có chỗ đốt, nhưng Dạ Côn phát hiện vẫn có rất nhiều người đi tới phòng nhất đẳng.

Thậm chí hắn còn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

Nguyệt Trúc.

Biết ngay sẽ gặp lại nàng ở đây.

Mà Nguyệt Trúc cúi đầu nhìn về phía Dạ Côn, không còn khuôn mặt tươi cười.

Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, đúng là là một nữ nhân hẹp hòi, vẫn là mình thê tử nhà mình tốt.

- Phu quân, Mộ Nhi đói quá ~

Nhan Mộ Nhi đáng thương nói ra, đôi con mắt màu xanh lam nhu tình như nước nhìn Dạ Côn, không thể không nói Nhan Mộ Nhi thật biết chơi, làm Côn ca có chút rối loạn.

Kỳ thật cho tới lúc bước vào phi thuyền, đám người Dạ Côn cũng chưa ăn được một bữa, bởi vì cảng phi thuyền cũng không có chuẩn bị thức ăn, ở bên trong phi thuyền mới có, cho nên dù đói cũng phải chờ tới lúc này.

- Chúng ta đi tìm gian phòng trước.

Dạ Côn nói mọi người đương nhiên nghe theo, sau khi hỏi thăm, mọi người rất nhanh đã tìm tới gian phòng của mình.

Ngoại trừ Dạ Côn cùng hai thê tử ở cùng phòng, những người khác đều tách ra.

Dạ Côn chú ý tới biểu lộ của Đông Tứ và Đát Từ, bọn họ thế mà thở dài. Chẳng lẽ bọn họ hài lòng việc chia phòng, bọn họ muốn ở cùng một chỗ?

Đi vào trong nhà, Dạ Côn phát hiện vẫn rất rộng rãi, mặc dù tất cả đều là làm bằng gỗ, nhưng qua tay đại sư thiết kế, tỏa ra một cỗ vận vị, thậm chí trong phòng còn tràn ngập một cỗ mộc hương.

Nhan Mộ Nhi đẩy hai phiến cửa sổ ra, kinh hô một tiếng:

- Thật đẹp a ~ phu quân mau tới ~

Dạ Côn đi đến sau lưng Nhan Mộ Nhi, Nhan Mộ Nhi ôm Dạ Côn, ngọt ngào nói ra:

- Xem, có phải rất đẹp hay không.

Diệp Ly sau lưng trợn trắng mắt, ngươi đây cũng quá rõ ràng đi, chiếm tiện nghi phu quân.

Nhan Mộ Nhi nói không giả, bởi vì độ cao, trước mắt Dạ Côn hiện lên hình ảnh non sông mỹ lệ, ánh trăng nhu hòa bảo phủ đại địa, có thể nhìn thấy từng dãy núi hùng vĩ nối tiếp nhau không dứt.

Loại phòng tam đẳng liền không có đãi ngộ như vậy, phòng nhỏ không nói, trong phòng còn bị phong bế.

Thiết kế như vậy, cũng là vì thể hiện phòng cao cấp nhị đẳng, càng đừng đề cập đến phòng nhất đẳng.

Diệp Ly tò mò cầm lấy quyển sách trên bàn, lật ra xem xét, lập tức im lặng.

- Phu quân, ngươi nhìn thứ này một chút.

Dạ Côn buông lỏng Nhan Mộ Nhi động lòng người ra, Nhan Mộ Nhi liếc Diệp Ly, ngươi là đang kiếm chuyện!

Nhìn quyển sách trên tay Diệp Ly, Dạ Côn bưng kín trán, hố người a!

Cảng phi thuyền này quá hố người!!!

Làm chúng ta đói bụng một ngày, nói đi lên mới có ăn, quả thật có ăn, giá tiền này không chỉ đắt gấp mười lần bên ngoài!

Một kim tệ chỉ có thể mua bốn cái bánh bao!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện