Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Phong mang của lão cha luôn làm bạn với ngươi


trước sau

Đám người Dạ Côn hơi kinh ngạc, ra cửa chưa đến mấy ngày, liền gặp một vị hoàng tử, đúng là không nghĩ tới.

Nguyên Chẩn cùng Phong Điền cảm thấy, cho dù Côn ca gặp Kiếm Đế cũng là chuyện bình thường.

- Còn không biết tục danh của tiểu huynh đệ?

Trưởng Tôn Thản khẽ cười nói.

- Dạ Côn, đây là đệ đệ Dạ Tần, đây là thê tử của ta Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi, còn có đồng môn Phong Điền cùng Nguyên Chẩn, đây là tôi tớ Đông Tứ và Đát Từ.

- Hạnh ngộ.

Trưởng Tôn Thản chắp tay với mọi người, bộ dáng rất dễ gần.

Thế nhưng y lập tức tò mò hỏi:

- Dạ Côn, ngươi có quan hệ gì với Thái Kinh Dạ gia không?

- Phụ thân Dạ Minh.

Dạ Côn cũng không biết cụ thể, dứt khoát báo ra tên của cha, lăn lộn ở bên ngoài, hy vọng tên cha có thể có chút tác dụng.

Nghe thấy hai chữ Dạ Minh, Trưởng Tôn Thản rõ ràng dừng lại một chút, sau đó thì thào nói ra:

- Người ta khâm phục không nhiều, Diêm Vương chính là một người trong đó, không ngờ hôm nay đụng phải hai đứa con của Diêm vương, quả thật quá may mắn, cha của các ngươi năm đó là đệ nhất nhân ở Thái Kinh, cuồng đến nỗi ngay cả Thánh Nhân cũng không để vào mắt, lúc ấy ta còn nhỏ, nhưng đều muốn làm tiểu đệ của Diêm Vương.

Đậu xanh, không ngờ năm đó cha ngưu bức như vậy, thế nhưng vừa nghĩ tới hôm nay, vẫn là thôi đi.

Cha bị mẫu thân áp chế gắt gao, bây giờ đang ở trong nhà, dùng ngữ khí bá đạo nhất hô sợ.

Đúng là nghiệp chướng.

- Cửu hoàng tử nói đùa.

Dạ Côn cười nói.

- Dạ Côn, ta không có nói đùa, nếu ngươi ở Thái Kinh năm đó, liền sẽ không nghĩ như thế, ngươi biết năm đó Thái Kinh lưu hành câu nói gì không? Chính là "Ninh tố Diêm Vương đệ, bất nhập hoàng đương quan" (Thà làm tiểu đệ của Diêm Vương, còn hơn vào triều làm quan).

Trời ạ, cha còn có đoạn lịch sử phong quang như thế, giấu thật là sâu a.

Dạ Minh không nói cũng là có dụng ý, mình nói không có cảm giác, bọn nhỏ đi ra, tự nhiên có thể nghe thấy truyền thuyết phong quang của lão cha.

Mặc dù cha không có ở bên cạnh các ngươi, thế nhưng bức mang vẫn gia trì như cũ.

- Năm đó các cô nương ở Thái Kinh điên cuồng mê luyến cha các ngươi, ngay cả Thánh Nhân cũng muốn gả công chúa cho, đáng tiếc cha các ngươi...

- Thế nào?

Dạ Tần vội vàng hỏi, vì sao năm đó cha rời khỏi Thái Kinh, y quả thật không biết.

Lúc trước Dạ Côn nghĩ là bởi vì Thần Kiếm, xem ra ở trong này còn có nguyên nhân khác.

- Lúc ấy có một vị nữ tử tới Thái Kinh, cũng chính là mẫu thân các ngươi, nàng hoàn toàn chiếm lấy tất cả phong mang, vào ở Tĩnh Tâm Viên, vô số đệ tử quý tộc Thái Kinh tiến đến bái phỏng, ngay cả hoàng tộc cũng giống như vậy, đương nhiên cha các ngươi cũng không ngoại lệ.

Dạ Côn và Dạ Tần cảm giác, hôm nay thu hoạch rất lớn, thế mà có thể nghe thấy chuyện cũ của cha và mẫu thân, bọn họ hoàn toàn không biết gì cả.

- Sau đó cha và mẫu thân liền ở cùng nhau rồi?

Dạ Tần tò mò hỏi.

- Cha mẹ các ngươi cũng không có ở chung nhanh như vậy, thậm chí cha ngươi còn bị cự tuyệt ở ngoài cửa.

Dạ Côn và Dạ Tần rốt cuộc hiểu rõ, nguyên lai cha có khuynh hướng tự ngược đãi, ngay từ đầu mẫu thân đã hung hăng cự tuyệt cha.

Không đúng, cha thường xuyên nói mẫu thân lúc trước rất ôn nhu, chẳng lẽ là giả?

- Sau đó thì sao?

Dạ Côn cũng nhịn không được đặt câu hỏi, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng rất tò mò, bởi vì công công (cha chồng) quá...

- Chuyện tiếp theo là ta nghe người khác nói, cha ngươi đêm đó liền đánh lén Tĩnh Tâm Viên, rất nhiều người nhìn thấy cha các ngươi sáng sớm ngày thứ hai mới rời đi.

Cái cằm của Dạ Côn và Dạ Tần đều sắp chạm đất, cha còn có thời khắc ngưu bức như vậy sao?

Thế mà ban đêm đánh lén mẫu thân, trời ạ, lá gan của cha lại mập như thế.

Phải biết, một nam nhân cùng một nữ tử chưa lập gia đình trong phòng qua đêm, đại biểu cho chuyện gì không cần nhiều lời, thanh danh nữ tử sẽ vì thế mà thay đổi.

- Về sau cha các ngươi thường xuyên đến Tĩnh Tâm Viên, thậm chí có đôi khi sẽ cùng mẫu thân các ngươi tản bộ ở Thái Kinh, cha các ngươi liền từ Diêm Vương biến
thành Tình Vương, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ này.

- Đám tiểu đệ của cha các ngươi có vài người có tham vọng lớn, thế nhưng sau khi cha mẹ các ngươi gặp nhau, cha ngươi liền quên hết những tham vọng kia, khiến các tiểu đệ rất bất mãn, nguyên bản cha hai người đắc tội không ít người, từ khi có mẫu thân các ngươi, đã hoàn toàn đắc tội với tất cả người ở Thái Kinh, vô cùng điên cuồng, ta cảm thấy cha các ngươi không nên gọi Diêm Vương, phải gọi là Phong Vương mới đúng.

- Cuối cùng Dạ gia ngồi không yên, ép cha các ngươi thành thật cưới công chúa, như thế mới có thể hóa giải một chút "hiểu lầm nhỏ", cha của các ngươi ngưu bức, ở trước mặt Thánh Nhân trực tiếp cự tuyệt công chúa, khiến Thánh Nhân mất hết mặt mũi, lập tức nổi giận muốn bắt lấy cha các ngươi.

- Thế nhưng mẫu thân các ngươi rất lợi hại, mang theo một vị thị nữ từ trên trời giáng xuống, tràng diện kia, hiện tại ta vẫn còn nhớ rõ, nhất là mẫu thân các ngươi, đúng là quá bá khí.

Trưởng Tôn Thản đào sâu câu chuyện, tất cả mọi người nghe nhập thần, ngay cả Nguyệt Trúc sau lưng cũng như thế, chuyện như vậy khẳng định sẽ không truyền ra.

- Nam nhân của ta! Chỉ có ta mới có thể thể động!

Trưởng Tôn Thản học ngữ khí của Đông Môn Mộng ngay lúc đó, thần tình kia, cmn quá tuyệt.

Dạ Côn và Dạ Tần nghe xong liền chấn động, mẫu thân quả nhiên xuất khẩu cuồng ngôn, lúc ấy sắc mặt của cha hẳn rất đặc sắc đi.

Thậm chí còn có thể cảm giác được lúc ấy cha có chút xấu hổ nữa.

- Mẫu thân các ngươi gia nhập, cha các ngươi liền điên cuồng, bộ dáng muốn bồi Thánh Nhân đến cùng, huyết tẩy hoàng cung, nhưng lúc này thương khung đột biến, một đạo kim mang bắn vào mi tâm của cha các ngươi, Diêm Vương lập tức hôn mê bất tỉnh ở trong ngực mỹ nhân.

- Các ngươi không nhìn thấy sắc mặt mấy người lúc đó đâu, bọn họ phảng phất thấy được thiên hàng chính nghĩa, chơi ngã cha các ngươi.

- Nhưng... sự thật chứng minh, cha các ngươi là người được Thần Kiếm chọn trúng, tràng diện lúc ấy, hiện trường lúc ấy, không hổ là Diêm Vương, Dạ Dương còn muốn đến cướp đoạt Thần Kiếm, nếu không phải cha các ngươi cực lực khống chế, chỉ sợ Dạ Dương đã bị đánh chết tại chỗ.

Hiện tại Dạ Côn cuối cùng đã rõ, Thần Kiếm chọn chủ, lúc ấy cha còn nói mình dùng mệnh đổi lấy, lại khoác lác...

Bất quá mình đã rất mạnh, tuyệt đối không nên bị Thần Kiếm chọn trúng a...

Thậm chí đều không dám ngẩng đầu nhìn lão thiên, sợ lão thiên tức giận, liền trực tiếp cắm Thần Kiếm vào trong cơ thể Côn ca ta.

Trong cơ thể Côn ca ta có chút phức tạp.

- Theo Thần Kiếm buông xuống, tràng diện cũng đại biến, bất quá gia chủ Dạ gia, gia gia của các ngươi có chút không biết xấu hổ, thế mà đòi cha các ngươi giao Thần Kiếm ra, lúc ấy ta còn nhỏ, bằng không đã xông qua nhổ nước miếng, lão già không biết xấu hổ.

- Cha các ngươi dĩ nhiên không giao, Thánh Nhân cũng không có cách, chẳng lẽ ép cha mẹ các ngươi huyết tẩy Hoàng thành sao, nếu như trực tiếp tha thứ, vậy hoàng uy không còn, cho nên hạ chỉ, lệnh cha ngươi kiếp này không thể bước vào Thái Kinh, từ đó về sau cha mẹ các ngươi liền biệt vô âm tín.

Sau khi Trưởng Tôn Thản nói xong còn chưa đã ngứa, phảng phất còn chìm trong dư vị năm đó, quá đẹp rồi.

Dạ Côn nghe xong cảm thấy đây chỉ là một mặt mà thôi, khẳng định còn có chuyện quan trọng hơn, chẳng qua là cửu hoàng tử không biết mà thôi, hoặc là không muốn nói...

- Đúng là không nghĩ tới, cha mẹ còn có chuyện cũ như thế.

Nhan Mộ Nhi kinh hô một tiếng.

- Cha của các ngươi có nhiều chuyện xưa lắm, trong khoản thời gian ngắn không thể kể hết được, chúng ta vẫn là tới bói toán đi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện