Phan Bình Bình đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói ra:
- Dạ Tần, có phải ngươi cảm thấy mình là người bị hại hay không, thời điểm Uyển Thanh bất lực ngươi ở nơi nào, Uyển Thanh vừa mới vào học viện, tất cả mọi người đều xem thường nàng, khi đó ngươi ở nơi nào.
- Nếu như đây là lý do, vậy ta vô cùng thất vọng, chỉ một chút điểm này đã không chịu đựng nổi, thậm chí xem như cái cớ, đệ đệ, ngươi hẳn nên cảm thấy vui mừng vì chuyện này không phát sinh sau khi thành hôn.
Dạ Côn không chút lưu tình đả kích, thế này không phải là do cô đơn tích mịch sao?
Đệ đệ có cô đơn tịch mịch không? Thế nhưng đệ đệ vẫn một mực kiên trì.
Nữ nhân, ha ha...
Từ nhỏ ở cùng với nhau, còn không bằng một phút nhu tình của nam nhân khác, chậc chậc chậc...
Ba Đài than nhẹ một tiếng, áy náy nói ra:
- Dạ Côn, ngươi cũng không cần quá kích động, chuyện này Uyển Thanh quả thật có lỗi, làm phụ thân, ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, hôm nay mọi người đều ở nơi này, Dạ huynh, Ba mỗ bồi tội với ngươi.
Nói xong Ba Đài liền đứng dậy chắp tay, hết sức có thành ý.
Nói thật, Dạ Côn tình nguyện nhìn bọn họ hung hăng càn quấy, cũng không muốn nhìn thấy bọn họ nói xin lỗi như thế.
Chuyện này nói xin lỗi là xong?
- Dạ Tần, thật xin lỗi, đã cô phụ ngươi.
Ba Uyển Thanh hướng phía Dạ Tần âm u nói ra, ánh mắt mang theo thỉnh cầu tha thứ.
Nhưng đó là không có khả năng.
Dạ Tần đột nhiên cười khẽ một tiếng, lập tức chắp tay với phụ mẫu:
- Cha, mẹ, con ra ngoài đi dạo một chút.
Cũng không đợi Dạ Minh và Đông Môn Mộng nói chuyến, Dạ Tần đã xoay người rời đi.
Dạ Côn vừa muốn đuổi theo khuyên bảo, không ngờ Ba Uyển Thanh còn đi trước một bước, Dạ Côn cũng không đi nữa, dù sao hai người có lời gì, nói thẳng với nhau là được.
Phan Bình Bình tựa hồ muốn đuổi theo, nhưng bị cha mình ngăn cản.
- Dạ Tần, chờ một chút.
Ba Uyển Thanh ở đằng sau kêu gào.
Dạ Tần đột nhiên dừng bước, không quay đầu lại:
- Còn có cần phải như vậy không?
Ba Uyển Thanh chậm rãi tới gần Dạ Tần, đi đến trước mặt Dạ Tần:
- Ta biết ta làm như vậy sẽ khiến ngươi đau lòng, ta cũng thường xuyên nghĩ đến, đến cùng mình đúng hay là sai.
- Đủ rồi, hiện tại nói những lời này có ích lợi gì?
Dạ Tần khẽ quát một tiếng, huyện Thái Tây quả thật là một nơi rất tốt, rời khỏi huyện Thái Tây, dường như mọi thứ đều thay đổi.
- Từ trước đến nay ngươi chưa từng dùng ngữ khí này nói chuyện với ta.
Ba Uyển Thanh đột nhiên nói.
Chuyện này khiến Dạ Tần cười ra tiếng:
- Đại ca nói rất đúng, ngươi không xứng với ta!
Nói xong Dạ Tần cũng không quay đầu lại, đi ra Dạ phủ.
Trước kia từng nghe lén phụ mẫu nói chuyện, nói Ba Uyển Thanh không xứng với mình, nhưng Dạ Tần muốn chứng minh, các ngươi đều sai, nhưng đến ngày hôm nay, y mới biết người sai chính là mình.
Đông Môn Mộng vẫn có chút không yên lòng, bảo Dạ Côn đi xem Dạ Tần.
Mà lúc Dạ Côn đi qua bên cạnh Ba Uyển Thanh, âm u nói ra:
- Ngươi sẽ phát hiện, quyết định ngu xuẩn nhất đời này của ngươi chính là phản bội đệ đệ ta.
Ba Uyển Thanh nhìn hai cái bóng lưng quen thuộc rời đi, ít nhất hiện tại nàng không hối hận, chuyện sau này có ai biết chắc được chứ.
- Dạ huynh, nhớ tới trong nhà còn có việc, liền không bồi.
Ba Đài đứng dậy chắp tay nói ra, mượn cớ chuẩn bị đi.
Dạ Minh nhẹ gật đầu, từ tốn nói:
- Không tiễn.
Ba Đài cũng không nói gì, mà Phan Mệnh chắp tay rời đi.
Song khi người hai nhà rời khỏi Dạ phủ, Phan Bình Bình liền không nhịn được nói ra:
- Tại sao chúng ta lại phải ăn nói khép nép?!
Ba Đài ngửa đầu nhìn bóng đêm An Khang châu:
- Hiện tại ủy khuất là để đổi lấy tương lai mạnh mẽ.
- Chờ cha vào Thái Kinh, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết dễ dàng.
Ba Uyển Thanh sau lưng ôn hòa nói ra, ngữ khí mang theo một loại sâu lắng.
- Vào Thái Kinh mới là bắt đầu.
Phan Mệnh lẩm bẩm một tiếng, Thái Kinh không phải một chỗ tốt, nhưng lại cực kỳ hướng tới, thật khiến người ta mâu thuẫn không thôi.
Ba Uyển Thanh cũng không có đi theo Ba Đài về nhà, mà là theo
chân Phan Bình Bình trở về Phan phủ, chỉ cách mấy con đường, dù sao đều ở trong thành đông.
Đúng thật là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Một bên khác, hai huynh đệ rời khỏi khu dân cư thành đông, đi tới chợ phía đông phồn vinh.
Toàn bộ chợ phía đông nằm ở trung ương đông thành, chiếm một phần ba diện tích đông thành, từ đó có thể thấy chợ phía đông lớn đến bao nhiêu.
Mà ở An Khang châu, chợ phía đông cũng thuộc loại phồn vinh nhất, hơn nữa bên cạnh chợ phía đông lại là khu quý tộc ở, vô cùng thuận tiện.
Hai huynh đệ vừa đi vào chợ phía đông, nhưng nếu như muốn đi đến chỗ náo nhiệt ở trung ương, vậy sẽ rất lâu.
Trừ phi hôm nay ngủ ở bên ngoài.
Bất quá cho dù ở ngoài rìa, cũng cảm giác được một cỗ khí tức An Khang châu.
Ở giữa mỗi ngôi nhà đều có treo đèn lồng đỏ, một mực kéo dài, ngẩng đầu liền sẽ thấy một biển đỏ rực, chiếu sáng cả con đường.
Ở bên ngoài các cửa hàng còn có treo đủ loại đèn lồng đỏ, đây cũng là một loại tập tục, hy vọng việc buôn bán của mình có để may mắn.
Sớm nghe nói tiết Khánh Nguyên ở An Khang châu rất náo nhiệt, năm nay đã có thể tận mắt thấy.
- Uống rượu hay là tìm người đánh nhau, đại ca cùng ngươi.
Dạ Côn một bên trêu ghẹo nói, muốn giúp Tần ca vui vẻ.
Phải biết, Côn ca ta còn chưa từng chọc thê tử vui vẻ, rõ ràng đệ đệ ngươi còn lớn hơn thê tử ta.
- Đi hoa lâu.
- ......
Dạ Côn trực tiếp mộng bức, đệ đệ lại muốn đi hoa lâu uống hoa tửu, trời ạ... chuyện này phải làm sao.
- Đệ đệ, không phải đại ca nói nhiều, nhưng vì Ba Uyển Thanh mà đi hoa lâu, thật...
- Đại ca, ta đã qua lễ thành nhân.
- Chúng ta tìm quán rượu uống rượu, không say không về, như thế nào.
- Đi hoa lâu, nếu đại ca không đi, vậy quên đi.
Nhìn biểu tình của đệ đệ kìa, chỉ sợ đại ca vừa quay người lại, ngươi liền sẽ khóc đi.
Được rồi được rồi, đệ đệ cũng là thảm từ nhỏ đến lớn, hiện tại nón xanh đều đã đội lên, không phải chỉ là đi hoa lâu uống hoa tửu thôi sao?
Thân là một nam nhân, nên đi nhìn một chút.
Được rồi, kỳ thật Côn ca ta cũng cảm thấy rất hứng thú, hoa lâu hẳn là một nơi rất thú vị đi.
- Đệ đệ, chờ một chút, chúng ta không có tiền, đến chỗ mẫu thân xin chút tiền đã.
Dạ Côn cảm thấy mình trở về liền nói, mẫu thân, chúng con muốn đi hoa lâu, không có tiền, cho chút đỉnh đi.
Sau đó biểu lộ của mẫu thân nhất định sẽ rất phong phú.
- Như thế không phải càng kích thích sao?
- ......
Xem ra đệ đệ thật điên rồi.
Nhưng bây giờ phải ép cục điên này ra, bằng không giấu ở trong lòng, sau này sẽ điên thật.
Dạ Côn từng thấy một câu ở trong sách, "bất nhập an khang lâu, tòng vị lai an khang" (chưa vào hoa lâu ở An Khang châu thì không thể nói mình đã từng đến An Khang châu được).
Rõ ràng hoa lâu ở An Khang châu cũng là một loại đặc sắc.
Khó trách cha thích hoa lâu như vậy, dẫn đến mẫu thân vừa nghe đến hai chữ hoa lâu này, liền sẽ bạo tẩu, nhịn không được đánh cha.
Cha lão nghiệp chướng.
- Đệ đệ, ngươi nhìn xem chỗ này như thế nào?
Dạ Côn chỉ một gian tiểu hoa lâu ở bên cạnh, bên trong đèn đỏ đằng đẵng, mấy vị cô nương ngồi trong phòng đang cười với ngươi.
Dạ Côn làm sao cảm giác, tràng diện này giống như đã từng quen biết.
- Đại ca, thấy hoa lâu kia không?
Dạ Tần chỉ một tòa hoa tháp cao mười trượng..
Trong lòng Dạ Côn chấn động, buổi tối hôm nay Tần ca quả thật muốn phát tiết, hoa lâu này vừa nhìn liền biết là loại vô cùng tốn kim tệ kia rồi.
Đệ đệ thật biết chơi a.