Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Tần ca có chút thẳng


trước sau

Ba Đài ngồi ở bên cạnh một mực không nói chuyện, tựa hồ bảo trì dáng vẻ trung lập.

Ký Văn Sơn hơi nhíu mày, một tên được Thánh Nhân khâm điểm, một tên gia chủ Dạ gia An Khang châu, muốn dựa theo quy củ tiến hành, cho dù mình dù nói thế nào, cũng không có ích lợi gì.

- Đó là tự nhiên, Dạ Côn, ngươi có nắm chắc không?

Ký Văn Sơn muốn Dạ Côn từ bỏ ý nghĩ này, chức viện trưởng này nếu như theo quy củ, không có thực lực Kiếm Hoàng, chỉ sợ không được, thậm chí còn gặp nguy hiểm.

Dạ Côn chắp tay nói ra:

- Châu trưởng, ta muốn thử xem!

- Không hổ là người Dạ gia, có quyết đoán.

Trương Cẩn từ tốn nói, nhưng ngữ khí tuyệt đối không có ý tán dương.

- Chất nhi à, ngươi nên biết, bây giờ ngươi còn trẻ, đừng vọng động, thí luyện viện trưởng cũng không phải chuyện đùa.

Dạ Chiếu cực lực khuyên nhủ, người trẻ tuổi ngươi càng không cho hắn đi, hắn càng muốn đi, đi chịu chết đi, Dạ Côn!

Dạ Côn yên lặng liếc mắt nhìn Dạ Chiếu. Rất rõ ràng ý tứ của đối phương:

- Có những chuyện phải là qua mới biết được.

- Nếu chất nhi đã quyết định như thế, châu trưởng ngươi xem?

Dạ Chiếu hỏi.

Ký Văn Sơn thở dài thật sâu:

- Sáng sớm ngày mai tiến hành viện trưởng thí luyện, địa điểm giếng khô thành tây Bình Khang Phường, Dạ Côn ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ.

- Tạ Châu trưởng, nếu Dạ Côn ta đã quyết định, liền sẽ không đổi ý.

Dạ Côn lạnh nhạt nói ra, Côn ca ta cũng cần mặt mũi, đám người các ngươi xem thường Côn ca ta, Côn ca ta nhất định khiến các ngươi thất vọng.

Song khi Dạ Côn rời khỏi thư phòng, liền thầm nghĩ vừa rồi mình huyết khí phương cương.

Đến lúc đó khẳng định sẽ bại lộ thực lực. Nếu như không bại lộ thực lực, vậy làm thế nào thông qua thí luyện?

Đây không phải tự tìm khó khăn sao?

Một hài tử mười sáu tuổi, thông qua viện trưởng thí luyện, nghe thôi đã rợn cả người.

Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ sùng bái mình, quan trọng là đệ đệ... thấy mình không có tu luyện qua đã lợi hại như vậy, khẳng định sẽ nói, đại ca, ngươi lại gạt ta...

Đệ đệ vừa bị một nữ nhân lừa, lại bị mình choáng một phen, không gánh nổi thì biết làm sao.

Vì đệ đệ, mình vẫn phải ẩn núp, hết thảy là vì giúp đệ đệ có thể trưởng thành thật tốt, về sau có thực lực, sau khi biết cũng sẽ không khoa trương như vậy.

- Đại ca, thế nào? Vừa rồi trông thấy thúc phụ tiến vào.

Dạ Tần lập tức lo lắng hỏi.

- Không có việc gì, đã đều làm tốt rồi.

Dạ Côn tự nhiên không nói cho bọn họ biết, miễn khiến đệ đệ cùng thê tử lo lắng cho mình.

Khuôn mặt kéo căng của Nguyên Chẩn cùng Phong Điền trong nháy mắt liền giãn ra, trực tiếp nâng Côn ca lên, sau đó một đường bão táp:

- Côn ca ngưu bức!

Dạ Côn biểu lộ như vậy ヽ(-_ -) no

Trên đường về nhà, Dạ Côn đang suy nghĩ, viện trưởng thí luyện ngày mai làm thế nào mới có thể thông qua mà không khiến mình bại lộ thực lực.

Đây quả thật là một nan đề.

- Phu quân, ngươi cau mày.

Nhan Mộ Nhi vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên nói ra.

- Thế à?

- Ừm, rất sâu, Mộ Nhi không thích phu quân nhíu mày.

Thấy bộ dáng Nhan Mộ Nhi hờn dỗi nũng nịu, khóe miệng Dạ Côn hơi hơi giương lên, luận khôi hài vui vẻ, Mộ Nhi quả thật cao hơn một bậc.

Mà Diệp Ly là thuộc về ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng rất để ý kia.

- Được rồi, hiện tại không có cau mày đi.

- Ừm, Phó viện trưởng?

- Nghĩ hay lắm.

- Hừ, ngươi đi nhíu mày đi, liền thích ngươi nhíu mày.

- Tiểu Mộ Nhi thế mà tức giận, vi phu tới đùa với ngươi.

Nói xong Dạ Côn liền cào cào, chọc cho Nhan Mộ Nhi yêu kiều cười liên tục, hô to phu quân tha mạng.

Diệp Ly ho nhẹ một tiếng, còn đang ở trên xe ngựa đấy, hơn nữa đệ đệ còn ở đây.

Người khác trải qua chuyện đau khổ như vậy, ngươi còn ở trước mặt đệ đệ tú ân ái, ngại đệ đệ tổn thương không đủ
sâu à.

Lúc này Dạ Côn mới phản ứng được, nhìn đệ đệ một chút, phát hiện vẻ mặt đệ đệ có chút giãy dụa, có ý gì...

Vừa rồi mình quá không cẩn thận.

- Đại ca.

- Hửm?

- Ta muốn đi xem nàng.

Dạ Tần trầm giọng nói ra.

Lông mày Dạ Côn lập tức nhíu lại, đi xem Ba Uyển Thanh?

Bị mình kích thích rồi?

Đệ đệ, là đại ca hại ngươi a.

Diệp Ly cọ xát cánh tay Dạ Côn, đệ đệ để tâm như thế, còn không bằng để y đi gặp mặt một lần.

Dạ Côn là sợ đệ đệ biết Phan Bình Bình treo, Ba Uyển Thanh lại thảm như vậy, đệ đệ lại mềm lòng... trời ạ...

- Đại ca, yên tâm đi, chẳng qua là bạn bè khi còn bé tới thăm một chút mà thôi.

- Được rồi.

Dạ Côn cũng không muốn quá đè ép đệ đệ, vật cực tất phản.

- Cảm ơn đại ca thông cảm.

Nhìn vẻ mặt đệ đệ một chút, nếu sáng mai biết đại ca kỳ thật rất ngưu bức, còn không phát điên sao, bị một nữ nhân lừa gạt coi như xong, còn bị đại ca lừa gạt, ai chịu nổi chứ.

Đến cửa phủ Ba gia, Dạ Tần nhảy xuống xe ngựa:

- Đại ca, ngươi đi về trước đi, đã rất muộn, nói với cha mẹ một tiếng, ta sẽ về ngay.

- Nhớ về nhà đấy, bằng không thì mẫu thân sẽ tới tìm ngươi.

Dạ Tần:......

Đại ca thật biết uy hiếp người.

Nhìn xe ngựa rời đi, Dạ Tần rất bình tĩnh, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ba phủ, cửa chính còn có hai tên thủ vệ.

Vào lúc Dạ Tần muốn bước vào Ba phủ, bên cạnh lại vang lên âm thanh quen thuộc:

- Dạ công tử?

Dạ Tần quay đầu nhìn lại, hơi hơi giật mình, là Tử Yên cô nương.

- Tử Yên cô nương?

Hôm nay Tử Yên cô nương ăn mặc một bộ váy tơ màu trắng, mái tóc đen nhánh, tóc mai rủ xuống, bên hông buộc lấy thắt lưng bằng tơ mềm, một cỗ tiên vị lập tức thổi vào mặt.

Không biết vì sao, Dạ Tần nhìn thấy Tử Yên liền có chút khẩn trương, có lẽ là vì tình cảnh xấu hổ ngày hôm qua đi.

- Thật đúng là Dạ công tử, tại sao lại ở chỗ này?

Tử Yên từng bước nhỏ đi tới bên cạnh Dạ Tần, ánh mắt kia phảng phất như gặp được lang quân.

- Ta... Tử Yên cô nương tại sao lại ở chỗ này?

Đối với Tử Yên nhiệt tình, Dạ Tần lui về phía sau một bước, có chút bị hù dọa.

Đêm hôm đó uống say cho nên liền buông tay, ngày thường Tần ca ta vẫn rất bảo thủ.

Tử Yên ôn nhu cười một tiếng:

- Dạ công tử không biết, nhà ta ở bên này, ban đêm một thân một mình từ hoa lâu trở về.

Điên cuồng ám chỉ...

- Ồ, đường rất xa đấy, không có mua xe ngựa sao?

Dạ Tần lo lắng hỏi.

- Không có tiền, tiền kiếm được đều bị hoa lâu rút đi.

Tử Yên yên lặng nói ra, có chút điềm đạm đáng yêu, sở trường diễn kịch.

- Thật thảm.

Tử Yên phảng phất như bị sét đánh, ngơ ngác nhìn Dạ Tần.

Dạ Tần cũng ý thức được mình khẩn trương nói sai:

- Tử Yên cô nương một mình trở về, rất nguy hiểm.

- Đúng vậy, thật sự lo lắng ngày nào đó bị bắt, lại bị bán.

- Hẳn là sẽ không đâu, An Khang châu vẫn rất an toàn.

Tử Yên cũng rất bất đắc dĩ, muốn ngươi đưa về lại khó như vậy sao?

- Dạ công tử là muốn đến phủ Thái Thú sao?

- Ừm, đúng vậy, ta đến thăm một người bạn khi còn bé.

Tử Yên bỗng nhiên nghịch ngợm chớp chớp con ngươi:

- Ta đi cùng ngươi nhé?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện