Hạ Đô nào phải địa phương tốt lành gì, nơi đó rõ ràng là một cái hố.
- Cha mẹ có chuyện cần bàn.
Đông Môn Mộng cùng Dạ Minh đi đến sân sau, mọi người không cùng theo, đây nhất định liên quan đến tương lai Dạ gia.
- Côn ca, cha ngươi hiện tại là Vương Gia, ngươi bây giờ chính là Tiểu Vương Gia.
Phong Điền kinh hô một tiếng, Côn ca đã trở thành Tiểu Vương Gia, trời ạ... Côn ca đúng là quá ưu tú.
- Vậy Côn tẩu chính là Tiểu Vương Phi, trời ạ ~
Nguyên Chẩn che mặt, mình đã trở thành tiểu đệ của Tiểu Vương Gia, đúng là đã sắp đi tới nhân sinh đỉnh phong.
Dạ Tần trầm giọng nói ra:
- Đại ca, Hạ Đô bên kia cũng không phải nơi tốt.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, Hạ Đô là biên cảnh Thái Kinh, trước kia là thuộc về chiến khu trọng điểm, mặc dù những năm gần đây biên cảnh bình an vô sự, nhưng nói không chừng chiến sự có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Thánh Nhân phái cha đi loại địa phương như Hạ Đô kia, cảm giác không phải chuyện tốt, loại xưng hào Vương Gia này, kỳ thật cha không cần cũng được.
Cho dù kháng chỉ, Thánh Nhân cũng không dám làm gì chúng ta, dù sao mình cùng cha đều có Thần Kiếm, loại lực uy hiếp này vô cùng khinh khủng.
- Cha cùng mẫu thân tự nhiên có đạo lý, đệ không cần lo lắng.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, nếu hiện tại cha tiếp, chỉ sợ phải cùng mẫu thân rời khỏi nơi này.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng đi tới hành lang gấp khúc, Dạ Minh thấp giọng nói ra:
- Hạ Đô, chẳng lẽ chiến sự sắp nổ ra?
- Có thể, Thánh Nhân phong ngươi Vương Gia, còn cho đất phong, chính là muốn dùng Thần Kiếm chấn nhiếp kẻ địch.
Đông Môn Mộng nhẹ nói ra.
- Nhưng Mộng Mộng, cho dù chúng ta không đi, Thánh Nhân cũng không có cách nào.
- Phu quân, chúng ta cần cái danh xưng Vương Gia này.
Dạ Minh trong nháy mắt hiểu rõ ý của thê tử, Thái Kinh Vương Gia, còn cao hơn các vị hoàng tử, địa vị trong hoàng thất khá cao, Vương Gia tại Thái Kinh, đúng là vị trí không tệ, đối với bọn nhỏ mà nói, đây cũng là một loại cam đoan.
Ít nhất bây giờ là như thế.
- Huống hồ nếu như chiến sự thật nổi lên, ngươi còn có thể ngồi mặc kệ sao? Ta còn không tin, cớ sao lại không làm?
Đông Môn Mộng lại bổ sung một câu.
- Mộng Mộng, có nàng ở bên cạnh, ta thật bớt đi đường vòng quanh co.
Dạ Minh ôm eo thon của Đông Môn Mộng, hết sức bành trướng a.
Đông Môn Mộng không nói gì:
- Chỉ là chúng ta đi chuyến này, ta không yên lòng bọn nhỏ.
- Chuyện này có gì không yên lòng, thực lực Côn Côn không tệ, hai tên tôi tớ kia cũng vậy, Ly Nhi cùng Mộ Nhi càng không cần lo lắng, cũng chỉ có Tần Tần của chúng ta cần lo lắng một chút, bất quá có Côn Côn trông coi, sẽ không xảy ra vấn đề.
- Nói là nói như vậy, nhưng ta vẫn lo lắng.
- Hay là ngươi lưu lại chiếu cố hài tử, ta tự mình đi?
Dạ Minh vừa mới nói xong, liền cảm giác khí tức thê tử không được bình thường.
- Ha ha, ngươi là muốn ở bên kia ăn chơi đàng điếm chứ gì, ta còn không biết ngươi sao! Nghĩ cũng đừng nghĩ, đời này ngươi đừng hòng vứt bỏ ta!!!
Dạ Minh sửng sốt một chút, đột nhiên khuynh đảo Đông Môn Mộng, trực tiếp hôn lên.
Minh ca đúng là rất to gan.
- Mộng Mộng, đời này nàng chuẩn bị quản giáo vi phu thật tốt đi.
- Hừ! Đừng nói những thứ vô dụng này.
Đông Môn Mộng một mặt thẹn thùng, khóe miệng lộ ra đường cong hạnh phúc.
- Khi nào chúng ta xuất phát?
- Đi sớm đi muộn cũng phải đi, liền ngày mai đi, hôm nay bồi bồi bọn nhỏ thật tốt.
- Đi.
- Haiz, nếu Côn Côn cùng Tần Tần biết, khẳng định sẽ rất thương tâm.
Đông Môn Mộng thăm thẳm nói ra.
- Đúng vậy, đoán chừng đều sẽ khóc nhè đây.
Lúc Dạ Côn biết được tin tức này, Dạ Côn khiếp sợ, Dạ Tần cũng khiếp sợ.
Hai huynh đệ liếc nhau, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Trời ạ! Cha cùng mẫu thân cuối cùng cũng rời xa mình, trông trăng trông sao, rốt cuộc cũng chờ được một ngày này.
Mình có thể thoát ly cánh chim của phụ mẫu...
Hôm nay thật cao
hứng a.
Bất quá vẫn phải ổn định, phải biểu hiện dáng vẻ không nỡ.
Một ngày này, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng một mực bồi tiếp bọn nhỏ, làm cha mẹ, sao có thể bỏ hài tử của mình được?
Đông Môn Mộng đều nói không đi nữa.
Côn ca cùng Tần ca sợ hãi một phen, mẫu thân, loại đùa giỡn này đừng loạn mở, nếu cha ở bên ngoài làm ẩu, ngươi liền bị thua thiệt.
Đông Môn Mộng ngẫm lại cũng có đạo lý.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Dạ Côn cũng không biết ngủ bao lâu.
Chỉ nghe Nhan Mộ Nhi nhắm mắt lại nói ra:
- Phu quân, sao hôm nay đệ đệ không có gọi chúng ta đi ăn sáng.
- Đúng vậy a, trước kia đã sớm tới.
Diệp Ly mơ mơ màng màng nói ra.
Dạ Côn ngáp một cái, từ từ mở mắt:
- Ách... không biết.
Ba người rời giường ra cửa, bên ngoài tựa hồ vắng ngắt, Dạ Côn phát hiện đệ đệ thế mà đang ngủ...
Gọi đệ đệ dậy, bốn người vào trong đại sảnh.
Giờ này trước kia, mẫu thân đã sớm chuẩn bị xong đồ ăn sáng, chỉ đến ăn mà thôi.
Hôm nay trong hành lang thế mà trống rỗng.
Chuyện này khiến hai huynh đệ cảm thấy rất ngờ vực.
Lúc này Nguyên Chẩn và Phong Điền còn chưa tỉnh ngủ ra tới.
- Côn ca, Tần ca, đói quá.
- A, sao lại trống không vậy???
Ngay cả Nguyên Chẩn và Phong Điền đều quen với chuyện buổi sáng ra tới liền có ăn.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau, tranh thủ thời gian chạy đến phòng của cha mẹ, chỉ thấy bên trong không có một ai, trên bàn chỉ đặt một phong thư.
Con ta, Côn Côn Tần Tần.
Cha mẹ không gọi các con dậy, cha mẹ đều không thích thương cảm ly biệt, các con đều đã lớn rồi, cũng cần có không gian của mình, mặc dù mẫu thân cùng cha đều biết ngày này sẽ tới, nhưng cha mẹ đều muốn ở cùng các con nhiều hơn, nhìn các con trưởng thành, đây là niềm vui của cha mẹ.
Côn Côn, chiếu cố Tần Tần thật tốt, nếu gặp được nữ hài tử tốt, liền nghĩ biện pháp cho đệ đệ một chút, Côn Côn, con là nhất đứa bé hiểu chuyện, cha mẹ đều rất yên tâm, lần sau gặp mặt, cha mẹ muốn nhìn thấy tôn tử, không có tôn tử thì đừng đến tìm chúng ta.
Còn có Tần Tần, không dẫn theo thê tử trở về, cũng đừng tới tìm chúng ta.
Dạ Côn cùng Dạ Tần nhìn tờ giấy mẫu thân lưu lại, đột nhiên trong lòng có chút không nỡ, rất muốn ở bên cạnh mẫu thân, rất muốn nhìn thấy cha bị mẫu thân mắng, rất muốn ăn đồ ăn do mẫu thân làm, rất muốn nhìn thấy Trương thúc nhìn lén Lăng tỷ.
- Đại ca.
Dạ Tần thì thào hô.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ:
- Cũng đừng quá thương tâm.
- Không phải, đại ca, sau này ai nấu cơm?
Dạ Tần lo lắng hỏi.
Đột nhiên, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đi đến, hai huynh đệ nhìn về phía hai người, cả hai lập tức cảm thấy không lành.
- Nương tử, có chuyện muốn thương lượng với các nàng một chút.
- Tẩu tẩu, xin nhờ.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi tuyệt vọng, mẫu thân à... người mau trở lại đi, chúng ta không muốn rời xa người...
Nhan Mộ Nhi làm sao không biết nấu cơm, đây là chuyện phải học, thậm chí còn làm rất tốt.
Chẳng qua là không muốn làm mà thôi.
Diệp Ly mặc dù không có làm tốt như Nhan Mộ Nhi, nhưng cũng biết nấu cơm.
Nhìn đồ ăn sáng do thê tử, đúng là muôn màu muôn vẻ, khiến mọi người tán thưởng không thôi.
Chẳng qua là thiếu đi phụ mẫu, tựa hồ niềm vui bị giảm đi rất nhiều, cũng không nhìn thấy bộ dáng buồn bực kia của cha.