Lúc thấy người tới, Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền cảm giác đương nhiên.
- Cháu dâu.
Người tới chính là Dạ Chiếu.
Hai nàng đều biết, Dạ Chiếu này không có hảo tâm, ngay từ lúc bắt đầu đã là như thế, hiện tại nhi tử bị hủy, khẳng định sẽ trả thù.
- Thúc phụ, ngươi làm cái gì vậy? Tại sao lại bắt chúng ta?
Nhan Mộ Nhi yếu đuối hô, gương mặt thất kinh.
Diệp Ly thầm nghĩ Nhan Mộ Nhi giả bộ không tệ:
- Thúc phụ, thả chúng ta đi.
- Thả các ngươi? Vậy nổi đau của ta ai tới gánh chịu? Dạ Côn gây họa, làm thê tử của hắn nên gánh chịu!
Dạ Chiếu hận ý trùng thiên, tiểu nhi tử của mình xem như phế đi, mà Dạ Côn kia lại thành người trẻ tuổi ưu tú nhất An Khang châu, khẩu khí này làm sao chịu được.
- Thúc phụ, ngươi đến cùng muốn thế nào, chuyện trước đó kia là ngoài ý muốn, chúng ta cũng không có cách nào.
Diệp Ly yếu ớt nói ra, hai cô bé đều ôm ở cùng một chỗ, biểu lộ điềm đạm đáng yêu, bất kỳ nam nhân nào thấy đều sẽ động tâm, nữ hài tử nhu nhược đặc biệt hút người.
- Đánh rắm, đều là Dạ Côn sai! Nếu như tổn thương các ngươi liền có thể tổn thương đến Dạ Côn, ta rất tình nguyện làm như vậy, Thiếu Long!
Dạ Chiếu đột nhiên hướng phía trong bóng tối hô một tiếng.
Chỉ thấy một bóng người chậm rãi đi ra, chân thấp chân cao.
Đây không phải chính là Dạ Thiếu Long sao. Nhớ lúc trước, là nhân kiêu ngạo bực nào.
Nhìn lại hiện tại một chút.
Chân không có, nửa bên mặt đều mơ hồ, răng đều lộ ra, tựa như một tên ma quỷ.
- Nữ nhân Dạ Côn, ta thích!
Dạ Thiếu Long âm u nói ra, ánh mắt mang theo hận ý thật sâu, cỗ hận ý này muốn bùng nổ ở trên người các nàng.
- Không muốn, không muốn.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi phát huy rất khá, khiến hai cha con có khoái cảm trả thù.
Dạ Thiếu Long chống đỡ quải trượng, lạnh giọng nói ra:
- Cuộc đời còn lại của các ngươi cứ sống ở đây đi, mà các ngươi chính là đồ chơi của ta! Đồ chơi bị tùy ý chà đạp! Dạ Côn đánh chết cũng không nghĩ đến, thê tử của hắn bị ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, ha ha ha!!!
- Các ngươi không biết xấu hổ, phu quân ta nhất định sẽ tới cứu chúng ta!
Dạ Thiếu Long cười to một tiếng:
- Cho dù hắn tới, các ngươi cũng không còn sạch sẽ, đã bị Dạ Thiếu Long ta đánh dấu!
- Cứu mạng, cứu mạng a!
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi điên cuồng hô to, chỉ muốn có người đến cứu mạng.
- Kêu to lên, kêu to lên, cho dù các ngươi gọi rách họng, cũng sẽ không có ai nghe thấy.
Dạ Thiếu Long mở cửa sắt lồng giam ra, thề, nhất định phải hung hăng nhục nhã hai nữ nhân này.
Sau khi chơi chán, hai người các ngươi đều có thể chết đi.
Trong lúc Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi muốn động thủ, đột nhiên lại xuất hiện một người
Chuyện này khiến bốn người đều bối rối một thoáng, người này thế mà xuyên phá vô số tầng vách đá cứng rắn, dùng một cái động tác anh tuấn hạ xuống.
Ngay cả Nhan Mộ Nhi đều cảm giác, tư thế người này hạ xuống, rất suất khí.
Chỉ thấy thân thể của y hơi cong, nắm tay phải đặt trên mặt đất, đầu gối trái uốn lượn, hơi hơi cúi đầu, mặt đất còn có vết rách, khí thế kia đúng là quá mạnh.
Thế mà còn có áo choàng, khôi giáp màu bạc, mặt đều thấy không rõ lắm.
Diệp Ly sợ ngây người.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, tới cứu mình lại là Ngân Sắc Nam Nhân! Tên trời đánh này thế mà không chết?!
Chuyện này sao có thể?
Dạ Chiếu nhìn người nọ, trầm giọng nói ra:
- Ngân Sắc Nam Nhân!!!
Ngân Sắc Nam Nhân chậm rãi ngẩng đầu, lập tức đứng dậy:
- Dạ gia gia chủ, thế mà làm ra loại việc ác này, đúng là khiến ta buồn nôn.
- Ngân Sắc Nam Nhân! Đây là chuyện của Dạ gia, ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào, bằng không ngươi liền chết chắc!
Tay Dạ Chiếu đã khoác lên trên chuôi kiếm, chỉ cần Ngân Sắc Nam Nhân có chút dị động, liền chém giết y.
- Liền ngươi cũng xứng xưng gia chủ, khi dễ hai vị nữ tử mảnh mai, Ngân Sắc Nam Nhân ta chẳng cần biết ngươi là ai, hôm nay tuyên án tử hình ngươi!
Dạ Chiếu nghe xong sửng sốt, ngay cả Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đều là như vậy,
chớ nói chi là Dạ Thiếu Long.
Dạ Thiếu Long khinh thường hô:
- Còn tuyên án, ngươi cho rằng ngươi là ai, mau cút đi, đừng làm hỏng chuyện tốt của ta
- Xem ra các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ngân Sắc Nam Nhân từ tốn nói.
- Vậy phải hỏi kiếm trong tay của ta một chút.
Dạ Chiếu trực tiếp nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị rút ra.
Thế nhưng vừa động liền cảm thấy lực cản, chỉ thấy Ngân Sắc Nam Nhân thế mà đã đứng ở trước mặt mình, còn đè chuôi kiếm của mình xuống.
- Loại người như ngươi, không xứng hô hấp.
Ngân Sắc Nam Nhân đánh một quyền vào ngực Dạ Chiếu, cánh tay trực tiếp xuyên qua ngực Dạ Chiếu, thậm chí bắt lấy trái tim đang đập kia.
Dạ Chiếu ngốc ngốc cúi đầu nhìn xem, khóe miệng chảy ra máu tươi:
- Ngươi rốt cuộc là ai!!!
- Ta? Ta là Ngân Sắc Nam Nhân! Nam nhân do chính nghĩa hóa thành!
- Cha! Cha!
Dạ Thiếu Long chạy thẳng đến chỗ của phụ thân y, có lẽ quải trượng còn không có dùng thuần thục, cho nên trực tiếp ngã xuống.
Ngân Sắc Nam Nhân buông lỏng Dạ Chiếu ra, con mắt Dạ Chiếu trợn lên, chết không nhắm mắt.
- Ngươi tên hung thủ này! Giết cha ta! Ta muốn liều mạng với ngươi!
Dạ Thiếu Long điên rồi, trực tiếp ôm lấy chân Ngân Sắc Nam Nhân cắn.
Ngân Sắc Nam Nhân cúi đầu từ tốn nói:
- Ngươi cũng giống như cha ngươi, thất đức.
Ầm!
Ngân Sắc Nam Nhân nhấc chân giẫm mạnh, Dạ Thiếu Long không có bất kỳ thống khổ, đầu đã nứt ra.
Nhan Mộ Nhi ngơ ngác nhìn Ngân Sắc Nam Nhân, thật là khí phách, thủ đoạn giết người thật hung tàn, rất có mùi vị.
Diệp Ly rất muốn giết chết tên Ngân Sắc Nam Nhân trước mặt, chủ yếu hiện tại không tiện.
- Hai vị cô nương, các ngươi đã được cứu, mời tới bên này.
Ngân Sắc Nam Nhân hơi hơi nghiêng thân, lộ ra nho nhã lễ độ.
Chẳng qua là trên tay và dưới chân còn dính lấy vài thứ bất minh.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đệm chân lên, sợ dẫm lên máu, cặp phụ tử này cứ như vậy treo, đúng là quá tiện nghi.
Mà Ngân Sắc Nam Nhân lại mang thi thể của phụ tử Dạ gia ra ngoài, lúc đi ra địa lao, nơi này thế mà đã không còn ở nội thành An Khang châu.
- Hai vị cô nương, đến lúc đó xin hãy làm chứng.
Ngân Sắc Nam Nhân kéo lấy thi thể hai người cười nói, người chọc Côn ca ta, cho dù đã chết, nhưng hiện tại vẫn phải ma sát với mặt đất.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nhẹ gật đầu:
- Được.
- Hai vị cô nương đúng là dũng cảm, ta đưa các đi, dù sao các ngươi rất xinh đẹp, nếu ở trên đường gặp người xấu, vậy sẽ không tốt.
Khi tiến vào An Khang châu, vẫn là bị ngăn cản, thủ vệ trông thấy Ngân Sắc Nam Nhân, liền phá lệ sùng bái.
Khi biết Ngân Sắc Nam Nhân giết phụ tử Dạ gia, cứu ra hai vị cô nương xinh đẹp ra, càng thêm khiếp sợ.
Đây chính là phụ tử Dạ gia!
Mấy người từ cửa thành phía tây tiến vào, dọc theo con đường này kéo lấy thi thể, máu đều chảy khô, nhưng người xung quanh đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Côn tẩu! Côn tẩu!
Phong Điền liếc thấy Côn tỏa sáng nhất bên trong đám người, lập tức vọt tới, bảo vệ Côn tẩu ở sau lưng, cảnh giác nhìn Ngân Sắc Nam Nhân.
- Phong Điền, Ngân Sắc Nam Nhân này đã cứu chúng ta.
Nhan Mộ Nhi dịu dàng nói ra.
- A?
Phong Điền ngẩn người, xảy ra chuyện gì thế?
Ngân Sắc Nam Nhân chắp tay nói ra:
- Nếu hai vị cô nương đã đã tìm được người quen, vậy tại hạ liền đi làm việc khác, ngày mai còn hy vọng cô nương đến nha môn làm chứng cho tại hạ.