Ngay cả tim của Dạ Tần cũng bắt đầu đập rộn lên, không phải chứ...
Nhưng nghĩ đến công chúa cùng Tử Yên đều giống nhau, hẳn không đến mức.
Chẳng lẽ là nón xanh trên tinh thần?
- Phu quân ~
Trưởng Tôn Nhị thấy Dạ Tần thế mà mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn mình, liền dậm chân.
Nàng lập tức nói ra:
- Đó là phụ hoàng ta dùng.
Phốc!
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Này có tính là việc tư của Thánh Nhân không, chúng ta thế mà biết việc tư của Thánh Nhân, có thể bị mất đầu hay không.
Nguyên Chẩn và Phong Điền sắp bị dọa tè ra quần, các ngươi là người một nhà, chúng ta là người ngoài cuộc, không nghe thấy gì cả, không nghe thấy, vừa rồi bọn họ nói cái gì, ta hoàn toàn không biết.
- Há, nguyên lai là Thánh Nhân.
Dạ Tần vỗ vỗ ngực, đúng là bị Ba Uyển Thanh tổn thương tạo thành phản xạ có điều kiện.
- Hừ!
Trưởng Tôn Nhị yêu kiều hừ một tiếng, không để ý tới Tần ca.
Tử Yên chọc chọc Dạ Tần, còn không cố gắng dỗ nàng, người ta đều như vậy, ngươi còn hoài nghi, cẩn thận đến lúc đó thật cho ngươi xanh biếc.
Tần ca cũng có chút khó, nhưng thê tử vẫn phải dỗ tốt, quá trình dỗ nhất định phải học cha, bất kể nói thế nào, cha dỗ mẫu thân quả thật tuyệt không thể tả.
Không có thê tử ở bên cạnh, Dạ Côn luôn cảm thấy thiếu một chút gì đó, lật qua lật lại ngủ không yên, quyết định rời giường.
Mặc vào áo choàng thật dày, Dạ Côn đi dọc hành lang, người đâu?
Ngẫm lại cũng đúng, hôm nay lên còn khá sớm, đệ đệ có thể thức dậy sớm, có đánh chết cũng không tin.
Về phần Nguyên Chẩn và Phong Điền, muốn để bọn họ thức dậy sớm, đó là chuyện không thể nào, nếu như có thể thức dậy sớm, Côn ca ta chồng cây chuối cho các ngươi xem.
Nhưng vào đúng lúc này, Dạ Côn nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, lập tức nổi lên nghi ngờ.
- Phu quân, ngươi làm sao dậy rồi.
- Đại ca, sao ngủ thêm một lúc.
- Côn ca, sao lại dậy sớm như thế?
Dạ Côn ách một thoáng, lập tức miễn cưỡng cười nói:
- Dậy sớm tập thể dục, rèn luyện rèn luyện.
Mọi người nghe xong lời này liền hiểu, Côn ca vẫn muốn trị tốt mình, còn chưa từ bỏ hy vọng.
Đây là chuyện tốt.
- Đúng lúc, đồ ăn sáng đã làm xong.
Tử Yên bưng lấy nước canh vàng óng ánh, những người khác cũng đặt thức ăn trong tay xuống.
Dạ Côn ngửi ngửi cảm thấy rất thơm:
- Sáng sớm các ngươi đều chạy đến nấu cơm?
Côn ca vẫn nghi hoặc hỏi ra.
- Không có, khi nãy mới đến trùng hợp gặp phải, liền phụ một tay.
Nguyên Chẩn và Phong Điền nói rõ lí do.
Dạ Tần cũng không biết nói cái gì, tùy tiện nói nói:
- Học một ít, về sau nấu cơm cho thê tử.
Tần ca không biết, câu nói tùy tiện này lại tao ra tương lai đầy bi thống, còn thảm hơn cả cha.
Ít nhất mẫu thân vẫn biết nấu cơm.
- Còn Phi Tuyết ngươi thì sao?
- Ách, không phải bị mùi thơm mê hoặc sao.
Phi Tuyết nói nhỏ cười nói.
- Phu quân, đừng hỏi nữa, trước húp miếng canh thấm giọng đi.
Diệp Ly múc thêm cho Dạ Côn một chén canh thập toàn đại bổ nữa, nếu Côn ca uống, khẳng định sẽ bạo phát.
Dù sao trong này thả đủ loại thuốc bồi bổ thân thế, có trời mới biết trộn chung với nhau sẽ có hiệu quả như thế nào.
Dạ Côn tiếp nhận chén canh trong tay Diệp Ly, bên trong tản ra hương vị mê người, ít nhất từ bề ngoài xem ra, canh này uống rất ngon.
Không nói những cái khác, trước nhấp một ngụm nho nhỏ:
- Tê... ngong! Thơm! Dễ chịu! Ấm nóng! Là ai làm thế?
Là mọi người cùng nhau làm, tất cả đều vì cứu vớt Dạ Côn ngươi.
- Là hai tẩu tẩu làm.
Dạ Tần dĩ nhiên phải đẩy công lao cho tẩu tẩu.
Trong lòng Dạ vô cùng cảm động, buông bát xuống, cầm tay thật chặt thê tử:
- Ly Nhi, Mộ Nhi, các nàng vất vả rồi.
- Chúng ta không vất cả, chỉ cần phu quân tốt là được rồi.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi nhìn Dạ Côn thật sâu, chuyện này khiến Dạ Côn cảm thấy dường như mình cách cái chết không xa, ít nhất hắn cho rằng ánh mắt của các nàng đang biểu đạt loại ý tứ này.
- Vậy ta phải uống hết toàn bộ chén canh này mới được, các ngươi đừng giành với ta đấy, đây là do thê tử của ta đặc biết chuẩn bị cho ta.
Dạ Côn trực tiếp
nâng bát đến trước mặt.
Chén canh này chính là cho ngươi uống, người bình thường nào dám uống.
Mọi người nhìn Côn ca ta từng ngụm từng ngụm uống hết, phảng phất còn chưa thỏa mãn, xem ra bệnh tình đã nguy kịch rồi.
- Dễ chịu a, nguyên bản còn cảm thấy có chút lạnh, hiện tại thân thể đã nóng lên một chút.
Dạ Côn cười to nói, có lẽ là khá nóng, trán đều toát mồ hôi.
Dạ Côn phát hiện, ánh mắt mọi người đều đang nhìn mình:
- Các ngươi nhìn ta làm gì, ăn đ, bằng không đồ ăn sẽ nguội mất.
- Ăn ăn ăn.
Dạ Côn cười cười, gắp thức ăn cho thê tử, dù sao thê tử đối tốt với mình, như vậy mình phải đối tốt với thể tử hơn mới được, đây là chuyện một vị trượng phu nên làm.
Bất quá sao cảm thấy hơi nóng nhỉ.
Sau khi ăn xong, Dạ Tần tò mò hỏi:
- Đại ca, ngươi cảm thấy nóng ư?
- Có một chút, xem ra canh này rất bổ, sớm biết đã để đệ đệ ngươi uống rồi.
Dạ Côn xoa xoa mồ hôi trên trán nói ra.
- Tẩu tẩu đặc biệt chuẩn bị cho đại ca, đệ đệ không dám uống.
- Không dám uống?
Dạ Côn nghi ngờ hỏi một tiếng.
Chuyện này khiến Dạ Tần thầm hô không ổn, hình như mình đã lỡ lời.
Dạ Côn nhìn biểu lộ của đệ đệ liền biết, canh này tuyệt đối có vấn đề!
Nhìn lại thê tử một chút, bộ dáng xấu hổ giống như vừa làm chuyện xấu xong.
Dạ Côn ta ngày phòng đêm phòng, thế mà vẫn không phòng được.
Trong cơ thể có một dòng nước nóng chạy tán loạn, Dạ Côn khó có thể tin nói ra:
- Các nàng thế mà nghe lời mẫu thân, hạ dược...
Mọi người:......
- Phu quân, không phải như thế.
Diệp Ly lập tức nói rõ lí do, chúng ta đều chỉ muốn tốt cho ngươi, không phải hạ dược.
Dạ Côn thậm chí cảm giác cổ họng đều có thể phun lửa, cả người phảng phất muốn nứt ra, nhịn không được hai tay đập ở trên bàn:
- Cho dù muốn hạ dược, các nàng cũng không nên hạ mạnh như thế chứ.
Dạ Côn thở hổn hển, đôi mắt đỏ bừng.
Mọi người chỉ muốn nói, nếu như dược hiệu không mạnh mẽ, vậy sao có thể chữa khỏi bệnh đây.
Dạ Côn cảm giác hiện tại toàn thân đều là khí lực, nếu như không phát tiết ra ngoài, một khi khí tức tích lũy bùng nổ, vậy An Khang châu liền xong đời.
Hai bà nương không hiểu chuyện này, lúc nữa trở về nhất định sẽ giáo huấn các nàng!
Dạ Côn xoay người chạy biệt tăm.
- Phu quân!
- Đại ca!
- Côn ca!
Phi Tuyết thì thào một tiếng:
- Xong!
- Côn ca nhất định bị đả kích, tâm tình lúc này khẳng định vô cùng khó chịu.
- Đúng vậy, trợ giúp của chúng ta ở trong mắt Côn ca biến thành thương hại, kỳ thật loại bệnh này, thứ không cần nhất chính là thương hại, dù sao loại thương hại này đối với bọn họ là một loại sỉ nhục.
- Phu quân ~
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đuổi theo, nhưng Dạ Côn đã sớm không còn tung tích.
Lúc này Côn ca đang toàn lực chạy, khí tức tích lũy trong cơ thể chậm rãi tán đi, thế nhưng cỗ hơi nóng kia lại liên tục không ngừng sinh ra.
Dạ Côn gọi ra áo giáp màu bạc, sau khi mặc áo giáp vào, Dạ Côn cảm thấy được một tia hàn ý, xem như dễ chịu một chút, nhưng vẫn không có cách nào khống chế.
Hai bà nương kia hiện tại đúng là không từ thủ đoạn, vì muốn chiếm được mình mà chuyện gì cũng dám làm, không hổ là người do mẫu thân dạy dỗ, đều mang theo một cỗ ngoan kình.