- Thật không ngờ thế mà để ta đụng phải, cũng tốt, đánh xong về sớm một chút, loại chuyện không có tính khiêu chiến này thật là nhàm chán.
Mục Thiên lại lắc đầu, đầu khẽ nghiêng về phía Đông Tứ nói ra.
Đông Tứ nhìn lắc đầu nam trước mắt, cũng rất bình tĩnh, chẳng qua là phần bình tĩnh này trong mắt Mục Thiên xem ra, cực kỳ giống mục tiêu.
- Ta không phải người ngươi muốn tìm.
Đông Tứ dĩ nhiên phát hiện phủ động tĩnh Thái Thú, vừa mới tới cũng đã nhìn thoáng qua, biết Thái Kinh phái người đến đây.
Mục Thiên hừ một tiếng, bẻ bẻ cổ:
- Không phải người ta muốn tìm? Ta thấy rất giống, nhất là cái đầu trọc này mang theo một cỗ ngoan kình, ta thích, hơn nửa đêm còn mang mặt nạ, thật là khiến người ta hoài nghi.
- Ta đã nói không phải, đùng có lãng phí thời gian ở trên người ta.
Đông Tứ có chút không kiên nhẫn được nữa, nếu hôm nay còn để tên kia chạy trốn dưới mắt mình, vậy liền không tiện bàn giao với lão sư.
Tay trái Mục Thiên đã khoác lên trên chuôi kiếm, lộ ra nụ cười tà:
- Điều này rất quan trọng sao? Ta muốn đánh với ngươi mà thôi, chỉ đơn giản như vậy, mặc kệ ngươi là tốt hay là xấu.
- Ngươi có bệnh à?
- Ngươi chính là thuốc của ta.
Mục Thiên cười hắc hắc một tiếng, ngón cái bắn ra. Kiếm quang tung hoành, theo một đạo ánh bạc lóe lên, phía trên áo bào Đông Tứ liền xuất hiện một cái lỗ.
Mục Thiên tay cầm trường kiếm, cất tiếng cười to:
- Ta biết ngay ngươi rất mạnh! Thật cao hứng! Không ngờ An Khang châu còn có nhân vật như vậy, đúng là làm ta phấn khởi!!!
Đông Tứ cúi đầu nhìn thoáng qua áo choàng, mặc dù là lỗ hổng nhỏ, nhưng không thể không thừa nhận tên lệch đầu trước mặt có mấy phần thực lực.
Vừa rồi không có khống chế tốt áo choàng phiêu động, khiến cho y đắc thủ.
- Đây là một trong những chiếc áo bào ta yêu thích nhất.
Đông Tứ từ tốn nói, thế nhưng trong giọng nói đã mang theo sự bất thiện thật sâu.
Tay trái Mục Thiên chấn động, kiếm minh lập tức vang vọng toàn bộ An Khang châu:
- Đánh xong, ta bồi ngươi.
- Chỉ sợ ngươi không bồi nổi.
- Không thử một chút, làm sao biết.
Lời mới vừa dứt âm, kiếm trong tay Mục Thiên đã bộc phát ra một đạo kiếm quang chói mắt, chiếu sáng toàn bộ vùng trời An Khang châu, đạo kiếm quang này mang theo tĩnh lặng, vô thanh vô tức, không đến một hơi đã xuất hiện ở trước người Đông Tứ.
Kiếm khí khủng bố tán phát uy áp, khiến áo bào Đông Tứ điên cuồng vũ động.
Đinh một tiếng.
Kiếm quang chói mắt bắn tới Đông Tứ dần dần ảm đạm, An Khang châu lần nữa chìm vào trong hắc ám.
Mục Thiên giật mình.
- Nếu như ngươi dùng loại trò vặt này công kích ta, vậy sẽ khiến ta rất thất vọng, triệu hoán Kiếm Linh của ngươi, để ta nhìn Kiếm Linh của ngươi có dạng gì?
Đông Tứ từ tốn nói, một cỗ khí tức ông cụ non lập tức tản ra, chuyện này khiến Mục Thiên phảng phất nhìn thấy lão sư của mình.
Mục Thiên kinh ngạc một chút cũng không có bị đả kích đến, thậm chí còn bạo phát ra chiến ý mãnh liệt.
- Tốt! Ngươi là tên đầu trọc mạnh nhất ta ta từng gặp qua!
- Đừng gọi ta là đầu trọc mạnh nhất, ta sẽ không thích.
Đông Tứ cảm thấy, lão sư mới là đầu trọc mạnh nhất, mình vẫn chưa được, con đường học tập còn rất dài.
- Ha ha ha, không sao cả, Kiếm Linh của ta đã rất lâu không xuất thế, ngươi sẽ thấy kinh ngạc.
- Thức tỉnh đi, Đại Xà!
Trong không khí lập tức ngưng tụ một cỗ đạo lực kinh khủng, một cỗ uy áp mênh mông từ trong kiếm tuôn ra, thậm chí có thể nhìn bằng mắt thường, thân kiếm hóa thành lưu quang tiêu tán, dần dần hóa thành một hư ảnh khổng lồ.
Nhưng mà đó cũng không phải hư ảnh, mà là một con cự mãng xoay quanh người Mục Thiên.
Gào!
Đại Xà hướng phía Đông Tứ rống to, hiển lộ sự mạnh mẽ của mình.
Người ở An Khang châu đều có thể cảm nhận được cỗ này khí tức này phát ra, ngay cả Dạ Côn đều đã nhận ra, chẳng lẽ đánh nhau rồi?
Mình có nên chạy tới nhìn một chút không?
Thế nhưng Đông Tứ và Đát Từ còn chưa trở lại hồi báo tình huống, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Phủ Thái Thú, Thương Minh có thể phân biệt ra được đây là khí tức gợn sóng của ai, xem ra
Mục Thiên có thu hoạch, vận khí không tệ.
Mà bốn mươi chín người khác cũng biết Mục Thiên đã bắt đầu chiến đấu, nhưng cũng không có đi hỗ trợ, mà là đứng từ xa nhìn.
Đát Từ đứng ở bên trong một cái hẻm đen kịt, ngẩng đầu nhìn Đông Tứ, than nhẹ một tiếng rồi biến mất.
Lúc này Đông Tứ cũng không có cảm giác được hưng phấn trong chiến đấu, có cũng chỉ là một cỗ bình tĩnh.
- Nhanh lên đi, đây hẳn không phải là hình dáng cuối cùng, triệu hoán Kiếm Linh ra đi.
- Kiếm của ta khác với những thanh kiếm khác, để cho ngươi chờ lâu.
- Cửu Thiên Đại Xà!
Một cỗ khí tức càng kinh khủng khuếch tán ra, cho dù là người bình thường cũng cảm giác được đè nén trong lòng, toàn thân đều không thoải mái.
Đại Xà bên cạnh Mục Thiên thế mà bắt đầu bành trướng, hình thể đang dần dần biến lớn, cái đầu kia thế mà rút vào trong thân thể.
Phốc!
Chỉ thấy thân rắn đã nứt ra, bên trong lần lượt xuất hiện từng đầu Đại Xà khác, tổng cộng chín đầu.
Mà hình dáng của chúng hoàn toàn không giống vừa rồi, mấy con rắn này thế mà có sừng, đây đã không phải là rắn.
Đây chính là Giao!
Đại Xà làm Giao, Giao hóa thành Long!
Nhưng Cửu Đầu Giao này mặc dù hình thể lớn, nhưng còn không đủ điều kiện trở thành Long, chỉ có thể miễn cưỡng.
Tuy nhiên Cửu Đầu Giao đã có thể khiến người ta líu lưỡi.
Nhất là Mục Thiên tay cầm chuôi kiếm, mà lưu quang trên chuôi kiếm huyễn hóa ra Cửu Đầu Giao thực thể, thanh kiếm này quả thật rất đặc thù.
Hiện tại chỉ cần người tại An Khang châu, đứng trên nóc nhà, dùng mắt trần liền có thể nhìn thấy thân ảnh Cửu Đầu Giao, hình thể Cửu Đầu Giao vẫn rất to lớn.
- Nếu như tu luyện đến Kiếm Đế, hẳn có thể để Cửu Đầu Giao biến thành chân chính Long!
Đông Tứ thấp giọng nói ra, lần thứ nhất hóa Đại Xà, sử dụng Kiếm Linh lần thứ hai liền biến thành Cửu Đầu Giao, đây là một thanh kiếm có thể tiến hóa.
Chỉ cần người này có thể tu luyện đến Kiếm Đế, như vậy sau này sẽ có thể khống chế một con rồng.
Khó trách y dám nghiêng cái đầu nói chuyện, người không có chút thực lực, căn bản không dám làm thế.
- Mặc dù không biết có phải giống như ngươi nói hay không, nhưng vẫn muốn mượn cát ngôn của ngươi.
Khóe miệng Mục Thiên hiện lên một tia cười tà, chăm chú nắm chuôi kiếm!
Gào!!!
Giao gào thét, đã rất gần tới Long, Cửu Đầu Giao gào thét giống như Thần Long, toàn bộ người bình thường ở An Khang châu đều nghe thấy, đều quỳ xuống, biểu thị mình thần phục.
- Tiếp theo, chỉ sợ ngươi sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Mục Thiên âm u một tiếng.
Đông Tứ cười một tiếng, cũng không hề để ý chuyện này, thậm chí còn bày ra bộ dáng ngươi cứ phóng ngựa tới.
Nhưng loại nụ cười này lại khiến Mục Thiên không cao hứng lắm, chăm chú nắm chuôi kiếm, trầm giọng quát:
- Huyền Kim Oanh Pháo!
Cửu Đầu Giao tựa hồ có thể cảm nhận được chủ nhân oán giận, thân thể hơi hơi ngửa về sau, kéo ra cái miệng rộng như chậu máu.
Một quả cầu ánh sáng màu vàng kim ngưng tụ ở trước miệng, tựa như chín đạo ánh sáng nóng bỏng, khí tức kinh khủng bao phủ toàn bộ An Khang châu.
Không đến hai hơi, chín đạo Huyền Kim Oanh Pháo đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Nếu như ngươi né tránh, như vậy An Khang châu liền phải xui xẻo.
Mục Thiên nhe răng cười một tiếng, tay trái nắm chuôi kiếm chậm rãi nâng lên, Cửu Đầu Giao khổng lồ sau lưng đột nhiên nghiêng về phía trước.
Rầm rầm rầm!!!