Lúc này Dạ Côn hết sức mơ hồ, bên tai vang lên tiếng gió gào thét, con miêu yêu này đang đang ra sức chạy, tốc độ nhanh thế nào thì Dạ Côn không biết, thế nhưng gió vụt qua đầu khiến da đầu hắn tê dại, kém chút biến thành mặt đơ.
"Meo!"
A Lâm phiên dịch:
- Đầu trọc khốn kiếp! Ngươi nhất định phải chết! Lại dám cưỡi ta!
Dạ Côn phảng phất biết con mèo này đang kêu gào, khó khăn đưa tay, sau đó vỗ đầu mèo, binh binh binh...
Miêu yêu đang phi nhanh lập tức dừng lại, thân thể nhỏ bé của Dạ Côn biu một tiếng đã không thấy tăm hơi.
Thế nhưng miêu yêu cũng không biết, nó còn đang đắm chìm ở trong cơn gận của mình.
Tên trọc đầu này khi dễ yêu a! Không chỉ cưỡi mình, thế mà còn đập đầu mình! Quá vô pháp vô thiên!
Nguyên bản chỉ là muốn dọa hắn, xem ra cần phải làm thật!
Miêu yêu mang theo ánh mắt bén nhọn quay đầu, tựa hồ muốn anh mắt vương giả của mình dọa đối phương tê liệt, bất quá rất nhanh ánh mắt đã phủ đầy nghi ngờ.
Người đâu?
Người đâu???!!!
Miêu yêu quan sát bốn phía, cũng không thấy bóng dáng tên đầu trọc kia đâu, nổi giận a!
Bất quá cũng may, vừa rồi đã ngửi được mùi của tên đầu trọc kia.
Chỉ thấy miêu yêu hít hà, rất nhanh liền tìm kiếm đến vị trí của đầu trọc, tên trọc đầu này trong nháy mắt đã chạy xa như thế, thật đúng là đã xem thường ngươi,
Dạ Côn hiện tại là bị ngã ngất, di động tốc độ cao như thế, ngươi nói dừng là dừng, có nghĩ qua cảm thụ của người trên lưng không? Không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao?
Ngay thời điểm miêu yêu chuẩn bị đuổi theo, Ngô Trì rốt cục xuất hiện, ngăn ở trước mặt miêu yêu không xa.
Miêu yêu nhìn nhân loại trước mắt, tầm mắt lộ ra ánh sáng quỷ dị, hôm nay là ngày gì, thế mà nhìn thấy nhiều nhân loại như vậy.
Mà Ngô Trì nhìn miêu yêu trước mắt, vẻ mặt ngưng trọng, đời này của y không phải chưa từng chạm qua yêu loại, máu yêu loại trong tay cũng không ít, nhưng miêu yêu trước mắt lại khiến y cảm giác không tầm thường.
Bộ lông màu trắng bạc kia giống như một tấm chăn vậy, lúc trời lạnh đắp lên, nhất định sẽ vô cùng dễ chịu.
Mình đang suy nghĩ cái gì thế này, mạch suy nghĩ có chút chệch rồi.
Yêu loại trước kia nhìn thấy vô cùng "thô ráp", ngũ đại lục thô, hình thù cổ quái.
Nhưng có một loại yêu thú đặc biệt, đó chính là hoàng tộc trong giới yêu thú, chúng nó thiên sinh liền đã cao hơn những yêu thú khác, mặc kệ là từ ngoại hình hay là từ khí tức đến xem, chúng đều có chỗ khác biệt.
Nhìn con miêu yêu trước mắt này xem, bộ lông tơ màu bạc kia cao quý cỡ nào, còn có thần thái cao ngạo kia, có thể tưởng tượng được, nó sẽ xem tôn nghiêm của mình quan trọng hơn mạng sống, nếu có người dám cưỡi nó, vì tôn nghiêm, nó sẽ tự sát.
Nhưng mà điều khiến y chắc chắn nhất chính là chín cái đuôi bạc của nó, Ngô Trì tính là người thấy qua việc đời, nhưng đây cũng là lần đầu tiên y nhìn thấy cửu vĩ miêu yêu.
Đây không phải là một đầu miêu yêu bình thường.
Nói nó là hoàng thân quốc thích đều được.
Đối mặt với yêu thú như thế, tay phải của Ngô Trì theo bản năng sờ soạng vùng eo giữa lưng, vẻ mặt lập tức cứng đờ, lần này ra cửa bội kiếm đều không mang!
Thân là một tên cường giả Kiếm Tông, một cái Lạc Nhật Sơn Mạch nho nhỏ còn cần phải mang bội kiếm ư?
Thế nhưng Kiếm Tông không mang theo kiếm, uy lực giảm một nửa.
Đoán chừng còn không chỉ.
Trong lòng miêu yêu lúc này cũng đang tự hỏi, nghe sư phụ nói qua, nhân loại bản tính xảo quyệt, giỏi về ngụy trang chính mình.
Người này không mặc quần áo, ở bên hông treo vài miếng lá cây, chính là ngoại tộc trong nhân loại.
Nghe nói nhân loại đều có thói quen mang bội kiếm, người này dám vào Mê Vụ Sâm Lâm, lại không mang bội kiếm, như thế cần phải tự tin cỡ nào.
Hơn nữa y cũng để đầu trọc, xem ra có quan hệ với tên tiểu tử đầu trọc kia, có lẽ là quan hệ phụ tử cũng không chừng.
Từ động tác vừa rồi đến xem, người này tu vi bất phàm, mình mấy ngày nay bởi vì tu luyện đạo lực giảm đi, không biết có phải là đối thủ của y hay không, sư phụ cũng đã bế quan, cũng không biết bao lâu có thể ra tới.
Không bằng...
Lúc này Ngô Trì thấy Dạ Côn không có ở trong tay miêu yêu,
trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, hiện tại mình không có mang kiếm, để tránh thương vong, không bằng...
Ngược lại nơi này cũng không có người khác...
Một người một mèo nhìn chăm chú đối phương, mùi thuốc súng đã đạt đến đỉnh phong, tựa hồ sắp xảy ra một trận đại chiến.
Bỗng nhiên, Ngô Trì cùng miêu yêu đồng thời xinh đẹp quay người, sau đó co cẳng liền chạy. Dùng tốc độ nhanh nhất của mình.
Trong lòng còn đang reo hò, đừng đuổi kịp ta... đừng đuổi kịp ta...
Trong không khí tràn ngập mùi vị an tĩnh...
Lúc này Dạ Côn mơ mơ màng màng bò lên, đầu ông ông, thế mà hạ thủ với một đứa bé nặng như vậy, quả nhiên Yêu tính hung tàn a.
Nhìn xung quanh đen kịt một mảnh, trong lòng Dạ Côn có chút kinh ngạc, làm sao hôm nay không có gì bất ngờ xảy ra?
Bất quá cũng tốt, có lẽ là loại "vận khí" kia đi rồi, Côn ca ta cuối cùng đã có thể dựa vào bản lĩnh của mình sinh tồn trên thế giới này.
Dạ Côn đứng dậy để lộ ra một cỗ hào tình cuối cùng đã thoát khỏi "vận rủi", không biết còn tưởng rằng hắn tu luyện thần công gì đại thành.
Dạ Côn xúc động vạn phần lập tức chạy về phía trước, nghĩ thầm vẫn nên tranh thủ tìm bọn đệ đệ, con mèo yêu kia không đơn giản, phải nhanh chóng rời đi.
Nhưng mà vừa mới chạy chưa được hai bước, Dạ Côn liền cảm giác không thích hợp...
Dưới chân mình hình như trống không...
CMN! Đây là vách đá?
"A!!!" Dạ Côn phát ra âm thanh tuyệt vọng cuối cùng của mình, loại tuyệt vọng này không phải là vì mình sắp mất mạng, mà là cái "vận rủi" đáng ghét kia cũng chưa từng rời đi.
Dạ Côn đang lao vùn vụt xuống liền quýnh lên, nếu như Côn ca ta đoán không sai, nhất định sẽ có cao nhân tương trợ.
Lão thiên đáng ghét, ngươi để cho Côn ca ta cao hứng một thoáng sẽ chết sao?
Giống như Dạ Côn suy nghĩ, một cỗ hấp lực quỷ dị trong nháy mắt quấn quanh thân thể, trong lòng Dạ Côn không có nửa điểm gợn sóng, Côn ca ta đã đoán được.
Theo hấp lực kéo theo, Dạ Côn cảm giác thân thể mình chậm rãi bay vào bên trong một cái huyệt động.
Nếu như Côn ca ta đoán không sai, chắc hẳn đây cũng là động phủ của một vị cao nhân nào đi, hoặc là bên trong cất giấu tuyệt thế bí tịch gì đó, giúp thực lực của mình thẳng tắp bay lên.
Lão thiên ngươi quá ngây thơ, ngươi cho rằng Côn ca ta sẽ sa đọa vì những thứ này sao?
Không tồn tại! Lão tử thà chết chứ không chịu khuất phục!
Vững vàng rơi vào trong một cái sơn động, Dạ Côn có chút vô lực, bên trong tối đen như mực.
Bỗng nhiên!
Trong sơn động toát ra vạn trượng hào quang, khiến Dạ Côn lập tức che mắt lại, thật là chói mắt a, thích khoe khoang như vậy sao?
- Người hữu duyên, bản tôn cuối cùng cũng chờ được ngươi.
Từ chỗ sâu trong hang núi truyền đến một hồi âm thanh nghiêm túc, chuyện này khiến Dạ Côn rất khó chịu, thời điểm Côn ca ta muốn không đến, lúc Côn ca ta không muốn, các ngươi lại chen nhau đến.
Người bên trong thấy Dạ Côn thế mà không nói lời nào, nghĩ thầm đứa nhỏ này hẳn là bị dọa sợ rồi.
- Ngươi không cần phải sợ, bản tôn sẽ không tổn thương ngươi, bản tôn ở đây bị cầm tù vạn vạn năm, trong lúc Nguyên Thần gần như biến mất lại gặp được ngươi, đây chính là thiên ý, không thể làm trái.
- Bản tôn quyết định truyền một thân tu vi này cho ngươi, tạo phúc cho vạn dân, trọng chỉnh Huyền Nguyệt đại lục.
- Ngại quá, quấy rầy rồi, ta đi nhầm động.
Nói xong Dạ Côn quay người nhảy một cái, không mang theo nửa điểm lưỡng lự.
- ...