Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Hôm nay ngươi vui không?


trước sau

Khẽ thở dài một tiếng, Dạ Côn trực tiếp cầm lấy chén canh giải rượu kia, nhấp một miếng, kém chút phun hết ra ngoài, đây là muốn mặn chết Côn ca ta sao...

- A, phu quân làm sao vậy, ta lần đầu tiên làm, nhất định làm không tốt, sẽ không bị tiêu chảy chứ.

Trong lòng Diệp Ly rất thoải mái, bản tôn luyện dược, chỉ cần ngươi liếm một thoáng, hiệu quả liền đến, cam đoan có thể khiến ngươi nứt ra, cho ngươi lúc ăn cơm khi dễ ta, ị chết ngươi.

Dạ Côn làm sao cảm giác, hai vị thê tử này đều muốn mình bị đau bụng, liền ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau.

- Sẽ không, đi về nghỷ ngơi đi, ta buồn ngủ.

Dạ Côn khẽ cười nói.

Trong lòng Diệp Ly hết sức nghi hoặc, không đúng, hiệu quả lập tức hiện ra mới đúng chứ, tại sao hắn không có việc gì?

- Thật không có chuyện gì sao?

- Phu nhân đừng lo lắng, ta nghỷ ngơi trước, phu nhân cũng nên nghỷ ngơi sớm một chút, dưỡng tốt tinh thần.

Nói xong Dạ Côn liền đóng cửa phòng lại, chuyện này khiến Diệp Ly càng tức giận, bộ dáng ta rất xấu sao? Không muốn nhìn thấy bản tôn như vậy sao?

Trò vặt dục cầm cố túng, bản tôn đã nhìn thấu ngươi!

Diệp Ly thở phì phò ngồi ở trong đình nhỏ, đợi đến khi tên đầu trọc này vểnh lấy cái mông lao ra. Sau đó mình giả vờ an ủi một chút, ngẫm lại đã cảm thấy rất vui.

Sau đó ngồi xổm một đêm, ngày mai thành hôn hai chân đều mềm, hỏi ngươi có vui không?

Khát quá... uống miếng nước thấm cổ họng đã.

Diệp Ly giơ tay lên nâng chén, nhấp một miếng.

Phốc!

Đắng chết lão nương!

Trong lúc Diệp Ly thầm mắng, phần bụng lại quay cuồng một hồi, một cỗ chất lỏng phảng phất muốn điên cuồng bắn ra.

Diệp Ly trừng lớn con ngươi, lập tức đứng dậy, hai tay che, mặt đều tái rồi.

Không hề nghĩ ngợi, điểm lấy mũi chân chậm rãi đi đến nhà xí, sợ đường cong quá lớn, một thoáng liền phun ra ngoài.

Xảy ra chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì?

Khẳng định là tiểu trọc đầu! Tên đầu trọc này nhất định là cố ý! Lại khi dễ ta! Diệp Ly ta đời này đều chưa từng ủy khuất qua như thế!

Sắp nhịn không nổi!

Đi vào nhà xí, Diệp Ly liền ngửi thấy một cỗ xú khí trùng thiên, hoàn toàn có thể độc chết người.

Đáng chết, người nào đang ở bên trong.

- Mở cửa! Mau cho ta vào!

Diệp Ly gấp rút gõ cửa, sắp không nhịn nổi rồi.

- Chờ một chút!

Nhan Mộ Nhi bên trong đều muốn khóc, bị chính mình xuẩn khóc.

Diệp Ly không nghĩ tới là Nhan Mộ Nhi ở bên trong:

- Nhanh lên, ta rất gấp.

- Ta cũng rất gấp a.

- Nhan Mộ Nhi! Có phải ngươi chơi ta hay không?!

Diệp Ly nhịn không được, chúng ta cứ nói trắng ra, đừng giả bộ.

Phốc phốc phốc ~

Đây chính là âm thanh trả lời Diệp Ly, Diệp Ly thiếu chút nữa đã ngất đi.

Nguyên lai nữ hài tử xinh đẹp như thế, lúc đại tiện cũng đánh rắm a ~

- Nhan Mộ Nhi! Ngươi đi ra cho ta!

Mặt Diệp Ly đều đỏ lên, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mình, đều không có cách nào khống chế, loại cảm giác này đúng là không có cách nào hình dung, phảng phất trong bụng mình có một vạn con ác long đang chà đạp.

- Ta vẫn chưa xong! Ngươi có bệnh à!?

Nhan Mộ Nhi bên trong mặt đều chen thành một khối, loại vừa sảng khoái vừa đau đớn kia, đúng là muốn mạng người mà.

Diệp Ly không nghĩ được nhiều như vậy, trực tiếp xốc cửa nhà xí lên, Nhan Mộ Nhi bên trong sững sờ, lập tức nhìn thấy Diệp Ly lao đến.

Phốc phốc phốc ~~~

Xì xì xì ~~~

- Thoải mái...

Diệp Ly một mặt thoải mái, phảng phất trời quang mây tạnh.

- Ngươi!!! Thối quá...

Nhan Mộ Nhi lập tức che mũi, mùi vị này chua đến kinh người.

- Kéo xong liền đi đi.

Diệp Ly chống đỡ cái cằm sảng khoái nói ra.

Nhan Mộ Nhi hừ một tiếng, chuẩn bị rời khỏi này nhà xí thối tha này.

Nhưng mà vừa đứng lên, phần bụng lập tức quặn đau, lập tức ngồi xuống, mặt đều tái rồi.

Hai cô nàng liền lưng tựa lưng, ngươi phốc một thoáng, ta phốc một thoáng, rất có cảm giác tiết tấu.

Thế nhưng trong lòng đều đang nghĩ, vì sao Dạ gia chỉ có một cái nhà xí?

Đông Môn Mộng hiện tại hết sức nghi hoặc, hai đứa con dâu ra ngoài được một lúc rồi, sao giờ chưa trở lại.

Sẽ không chui vào chăn của Côn Côn rồi chứ, còn chưa có thành hôn đâu, một chút thời gian cũng không chờ được sao... thật là,
Côn Côn của mình còn nhỏ đây.

Đông Môn Mộng thực sự lo lắng cho nhi tử, ra khỏi phòng, chuẩn bị đi kéo hai đứa con dâu trở về, như thế nào đi nữa, cũng phải kiên trì hết buổi tối hôm nay.

Mới vừa đi được mấy bước, Đông Môn Mộng đã ngửi thấy một cỗ mùi vị khác thường, nàng lập tức nhíu mày, sao có thể thối đến như vậy chứ...

Hơn nữa còn có một vài âm thanh quỷ dị.

Này...

Đông Môn Mộng che mũi, đi đến chỗ nhà xí.

Lúc thấy cảnh tượng trong nhà xí, mặt Đông Môn Mộng đều cứng ngắc lại.

Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi cũng nhìn về phía mẫu thân, trong không khí ngoại trừ mùi thối, còn có một cỗ mùi vị xấu hổ.

Lần này Nhan Mộ Nhi à Diệp Ly đều cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp người, quá mất mặt...

- Các con...

- Chúng con bị đau bụng.

Diệp Ly ủy khuất trông mong nói ra, đều tại nhi tử của ngươi, rõ ràng muốn chỉnh hắn, kết quả chính mình chịu khổ, hơn nữa cục khổ này chỉ có thể nuốt xuống.

Nhan Mộ Nhi đáng thương nói ra:

- Mẫu thân, đều đi rất lâu rồi ~

Đông Môn Mộng che cái trán, hai đứa con dâu này, liền tiêu chảy đều cùng một chỗ, tình cảm thật là tốt.

Đông Môn Mộng lấy ra hai khỏa Thanh Tâm Đan, bóp mũi lại nói ra:

- Nhanh ăn hết.

Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi mặc kệ nhiều như vậy, nhanh chóng ăn vào.

Vừa mới nuốt vào, cảm giác phần bụng ấm áp, đan dược của mẫu thân rất hữu dụng.

Đó là khẳng định, dù sao đan dược từ trong tay Đông Môn Mộng xuất ra đều không hề tầm thường.

- Cảm thấy khá hơn chút nào không?

Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi nhẹ gật đầu, trong lòng âm thầm nghĩ tới, tiểu trọc đầu, chờ đó cho ta... cừu oán của chúng ta càng lúc càng lớn.

- Đi thôi, trở về thay quần áo đi, đều có mùi.

Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi ngửi ngửi, thiếu chút nữa đã ngất đi, làm cô nương thích sạch sẽ, đúng là không thể chịu được.

Thế nhưng đi chưa được mấy bước, phần bụng lần nữa quay cuồng, hai người liếc nhau, ánh mắt nhìn nhà xí cũng thay đổi, nhất định phải chọn một vị trí tốt ngồi xuống.

Thống thống khoái khoái kéo một trận.

Nhìn xem hai đứa con dâu bắt đầu một vòng mới, Đông Môn Mộng đều chịu không được:

- Kéo xong tranh thủ thời gian trở về tắm một chút, mẫu thân đi trước.

- Dạ...

Lúc này Dạ Côn đã tiến vào mộng đẹp, những người muốn hại Côn ca ta, sẽ rất thảm.

Một đêm này, Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi xem như thua thiệt lớn, cả người đều hư thoát, hai chân đều mềm nhũn, trong lòng đã mắng tiểu trọc đầu hơn trăm lần.

Ủy khuất mà mình chịu đều tính hết vào cái đầu trọc kia!

Sáng sớm, Dạ Chiếu một mình đi vào sân sau, muốn tìm Dạ Côn tâm sự, ở trong lòng Dạ Chiếu, Dạ Côn là một người tương đối xúc động, nói không chừng hôn sự hôm nay sẽ có trò vui.

- Dạ Côn chất nhi, đã rời giường chưa?

Dạ Chiếu gõ cửa một cái, lên tiếng cười nói.

Dạ Côn ngáp một cái:

- Thúc phụ, có chuyện gì?

- Không có việc gì lớn, chỉ muốn tìm ngươi tâm sự.

Dạ Côn rất nhanh thanh tỉnh lại, vị thúc phụ này lại đến mình nói chuyện phiếm, sợ là không có ý tốt đi.

- Được rồi, chờ một chút.

Cũng phải nghe thử xem ngươi muốn làm gì.

- Được, thúc phụ chờ ngươi ở ngoài.

Dạ Chiếu cười nói, quay người đi đến tiểu đình...

Y lập tức thấy hai bát canh, trong đó một bát óng ánh sáng long lanh, vừa nhìn liền biết là vật đại bổ, thậm chí còn tản ra một cỗ dị hương.

Bát canh Dạ Chiếu nhìn trúng chính là "canh Liệt Khai".

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện