Sau khi Dạ Minh cùng Trương Thiên Thiên thanh lý xong đống "vàng" liền tiếp tục tiến hành lễ thành nhân.
Dạ Minh cũng đi kêu Dạ Chiếu, thế nhưng phát hiện Dạ Chiếu không có ở trong phòng, nghĩ thầm người này hẳn đã rời đi.
Vẫn là giống như trước đây, không đạt được mục đích liền đi, nói thế nào ta cũng là tam ca ngươi, thế mà một tiếng chào hỏi cũng không có.
Kỳ thật Dạ Chiếu đã chào hỏi, sao khi chào hỏi còn để lại vật lưu niệm.
Bởi vì giữa trưa sẽ cử hành lễ thành hôn, cho nên lễ thành nhân đến sớm, nói thế nào cũng là lễ thành nhân của Dạ Côn, làm vì thê tử, cho dù run chân, cũng phải cố nén tới quan sát.
Dạ Tần hết sức kỳ quái, hai vị tẩu tẩu thế nào? Tư thế bước đi kỳ quái như vậy.
- Đại ca, hai vị tẩu tẩu làm sao vậy?
- Ồ, bị tiêu chảy.
- Hửm, bị bệnh à, uống thuốc chưa?
- Mẫu thân hẳn đã cho các nàng uống thuốc.
- Vậy thì tốt, có bệnh nên uống thuốc.
Hai huynh đệ mặc dù nhỏ giọng, thế nhưng Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đứng ở bên cạnh đều nghe thấy được.
Hai huynh đệ nhà này thật đúng là...!
Bởi vì không có tế bái tiên tổ, cho nên liền trực tiếp nhảy qua, kính trà cho phụ mẫu, lắng nghe phụ mẫu răn dạy.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng uống xong trà nhi tử kính, khóe miệng đều mang ý cười.
- Côn Côn, Tần Tần, sau này sẽ là nam nhân, phải làm việc của nam nhân!
Dạ Minh trầm giọng quát, hết sức bá khí, nhưng đồng thời là nam nhân, đừng cưới nữ nhân giống như mẫu thân các con, nàng ngoại trừ yêu chết cha các ngươi ra, cũng chỉ biết đánh cha các ngươi.
- Cha, nam nhân cần phải làm gì?
Dạ Tần nghiêm túc hỏi, trong này hẳn rất có học vấn đi.
Dạ Minh trầm tư một chút, mở miệng nói:
- Làm nam nhân Dạ gia, phải khai chi tán diệp cho Dạ gia.
Dạ Minh vừa mới dứt lời, Đông Môn Mộng bên cạnh liền ho nhẹ một tiếng, ngươi làm cha thế nào vậy, Tần Tần đêm qua mới biết chuyện, hôm nay ngươi còn nói, đây không phải đang xát muối vào vết thương của Tần Tần sao?
Dạ Minh cũng ý thức được mình nói sai, tranh thủ thời gian đổi lời nói:
- Cho nên nhiệm vụ này, liền để Côn Côn sớm hoàn thành một chút đi.
- Cha, người là cho rằng con không được sao?
Dạ Tần bỗng nhiên nói ra.
Dạ Minh:...
Đông Môn Mộng hận không thể treo ngược Dạ Minh lên quất roi, ngươi không biết nói chuyện thì đừng nói có được hay không, không biết trong lòng nhi tử khó chịu sao?
Vẻ mặt Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi đứng bên cạnh căng cứng, thân là tẩu tẩu, hẳn không thể cười, thế nhưng... cha đùa như thế, đây thật là cha ruột ư.
Đông Môn Mộng chỉ có thể nói sang chuyện khác, hướng phía nhi tử ôn nhu cười nói:
- Tần Tần, mang theo phát quan liền là nam nhân! Quả nhiên suất khí.
Phát quan???
Tất cả mọi người nhìn về phía phát quan trên đỉnh đầu Dạ Tần, xanh biếc xanh biếc, quả thật rất xanh.
Cha, mẫu thân, các ngươi đừng nói nữa, đệ đệ đã sắp hỏng mất.
Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly cảm giác không xong rồi, thế nhưng phải ráng nhịn, nghe nói nhà xí sáng nay nổ, làm sao bây giờ...
Nhưng vào lúc này, Trương Thiên Thiên ở ngoài cổng bỗng nhiên hô:
- Vi lão đến!
Dạ Côn quay đầu nhìn tới chỗ lão sư, thật sự là cứu tinh, đệ đệ sắp bị cha cùng mẫu thân nói chết rồi, lão sư tới thật là đúng lúc.
- Ai nha, cuối cùng tới kịp, một đám xương già, đi không được rồi...
Vi lão già đi rất nhiều, lưng cũng còng, thần thái cũng suy yếu rất nhiều, nhưng ánh mắt nhìn Dạ Côn cho tới bây giờ chưa từng thay đổi.
- Lão sư.
- Lão sư.
Hai huynh đệ chắp tay hô, một bên Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi cũng lễ phép hô:
- Gặp qua lão sư.
- A?
Vi lão nhìn về phía hai cô bé bên cạnh.
Dạ Côn vừa định giới thiệu thê tử của mình một chút, Vi lão liền xụ mặt nói ra:
- Dạ Tần, ngươi thế mà gạt Uyển Thanh, ở nhà thành hôn!
Dạ Côn cả người không tốt, vốn cho là đây là cứu tinh, kết quả đây là tới bổ đao.
Đệ đệ a, thế này phải có thêm một trái tim mới có thể ổn định không sụp đổ.
- Lão
sư, các nàng đều là thê tử của con.
Dạ Côn vội vàng giải thích một chút, đừng để lão sư nói thêm nữa, đệ đệ chịu đả kích đã rất nhiều, sợ đệ đệ một thoáng không thể chống đỡ, biến thành...
Tầm mắt Vi lão sáng lên:
- Không hổ là học sinh ta nhìn trúng, cưới vợ đều ưu tú như thế, một thoáng thành đôi, lão sư bội phục!
Dạ Côn chỉ cảm thấy, câu nói này của lão sư trực tiếp đâm vào trong trái tim của đệ đệ.
Đệ đệ ta sống đến bây giờ, không dễ dàng a...
Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly nghe vô cùng dễ chịu, cưới chúng ta, đó là tiểu trọc đầu ngươi chiếm đại tiện nghi.
- Sao đứa bé Uyển Thanh kia hôm nay không tới?
Vi lão tò mò hỏi.
- Lão sư, học sinh cùng Ba Uyển Thanh đã còn không quan hệ rồi.
Dạ Tần hướng phía Vi lão nhẹ giọng cười nói.
Vi lão hơi khẽ cau mày, biết tính tình Ba Đài kia, có lẽ đã phát sinh biến cố.
- Dạ Tần, đại trượng phu lo gì không cưới được vợ, rời khỏi huyện Thái Tây này, mới biết thế giới lớn thế nào, nữ hài tử tốt vẫn còn rất nhiều.
- Lão sư, con biết.
Dạ Tần nhẹ gật đầu, xem bộ dáng là thật buông xuống, Dạ Côn thấy đệ đệ như thế, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Vi lão đột nhiên thở dài.
Dạ Minh tò mò hỏi:
- Vì sao Vi lão thở dài?
- Đáng tiếc a...
- Đáng tiếc chuyện gì?
Đông Môn Mộng đều hiếu kỳ.
- Đáng tiếc hài tử ưu tú như vậy, thế mà không thể đội phát quan.
Thân là thê tử tiểu trọc đầu, loại trường hợp này thật không thể cười, thế nhưng nhịn rất lâu, lão sư nói, lại ứng với cái đầu trọc kia, quá hợp với tình hình.
Dạ Côn rất đau đớn, tiếc nuối lớn nhất đời này của Côn ca ta chính là, không có tóc!
Xét đến cùng vẫn là do lão hòa thượng kia! Nếu không phải y, lúc nhỏ mình sẽ không phải cạo tóc, hiện tại tóc đều không có cách nào mọc ra!
Nếu như về sau đụng tới hòa thượng kia, thật muốn hỏi ông ta, năm đó có phải cố ý hay không.
Lúc này ngay cả phụ mẫu cũng không cười nổi, chuyện Côn Côn không có tóc này, thật đúng là vô cùng kỳ lạ.
- Được rồi, Mộ Nhi và Ly Nhi theo mẫu thân, tới lượt hai người các con chuẩn bị hôn lễ rồi.
Đông Môn Mộng cũng không dài dòng, phải nhanh chóng quyết định hôn sự của Côn Côn, hôm nay ai dám tới kiếm chuyện, vậy sẽ phải cân nhắc một chút.
Theo Đông Môn Mộng dẫn theo con dâu rời đi, Vi lão hướng phía hai huynh đệ cười nói:
- Có hứng thú đến Học Viện An Kinh tu luyện hay không? Lão sư có thể giúp các ngươi đi vào.
Dạ Côn kỳ thật rất tò mò, đến cùng Vi lão có bao nhiêu nhân mạch, hình như sự tình gì đến trong miệng Vi lão, đều giống như một bữa ăn sáng thôi vậy.
- Đi!
Dạ Côn trực tiếp đáp ứng, nếu là lão sư an bài, vậy là được, chủ yếu chính là muốn đi xem Ba Uyển Thanh.
Đệ đệ ta ưu tú như thế, chỉ sợ ngươi theo không kịp, còn có Phan Bình Bình kia, bằng vào loại công tử như y?
Nhìn Côn ca ta giúp đệ đệ như thế nào.
- Đại ca.
- Nghe ta!
Dạ Côn nói thẳng, không cho đệ đệ cơ hội cự tuyệt.
Dạ Tần than nhẹ một tiếng, tội gì khổ như thế chứ, đại ca...
- Được, uống ly rượu mừng của Dạ Côn ngươi xong, lão sư liền gửi một phong thư, Học Viện An Kinh gần đây cũng đang tuyển học sinh, vừa vặn bắt kịp thời gian.
- Phiền toái lão sư.
Dạ Côn chắp tay nói ra.
Vi lão vỗ vỗ bả vai Dạ Côn:
- Có khó khăn gì cứ đến tìm lão sư, lão sư vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cường của ngươi.