Bất quá Dạ Côn cảm giác bên phải bả vai có chút khác thường, loại cảm giác có chút nhớp nhúa kia, quay đầu nhìn lại...
Trời ạ!!!
Thật nhiều nước miếng, Diệp Ly thế mà ngủ chảy nước miếng...
Bất quá lúc này Diệp Ly còn chưa có phát hiện ra tai nạn xấu hổ của mình, nếu như phát hiện, khẳng định sẽ vô cùng xấu hổ.
Nhưng vào đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng Dạ Tần đập cửa:
- Đại ca, tẩu tẩu, mẫu thân bảo chúng ta lập tức đến chính đường.
- Biết rồi.
Dạ Côn hô một tiếng, Nhan Mộ Nhi cùng Diệp Ly giả vờ ngủ ở bên cạnh chậm rãi tỉnh lại, giả vờ ra dáng.
Nhưng mà Diệp Ly liếc thấy trên vai Dạ Côn có... nước miếng... vẻ mặt lập tức không tốt.
Tại sao có thể như vậy, lúc mình còn bé mới chảy nước miếng, làm sao đêm qua.
Trời ạ, quá mất mặt a.
Lúc này cả khuôn mặt Diệp Ly đỏ rần, nếu như bị hồ ly tinh thấy được, còn không cười chết mình.
Tiểu trọc đầu có ghét bỏ mình hay không?
Trong lúc Diệp Ly cảm giác tiểu trọc đầu sẽ ghét bỏ mình, Dạ Côn liền vụng trộm lau sạch, thậm chí còn nở nụ cười.
Không biết vì sao, Diệp Ly sinh ra cảm động đối với hành động nho nhỏ này của Dạ Côn, hắn không có ghét bỏ mình chảy nước miếng.
- Đứng lên đi, mẹ gọi chúng ta.
Dạ Côn thấp giọng nói ra, mẫu thân chưa từng đánh thức bọn họ sớm như vậy, có lẽ có chuyện trọng yếu gì muốn nói.
Tâm tình Diệp Ly rất tốt, trực tiếp rời giường, chuẩn bị nước nóng cho Dạ Côn, sau khi Nhan Mộ Nhi thấy liền thầm nghĩ Diệp Ly biết nịnh nọt, mình cũng sẽ không lạc hậu.
- Phu quân, sau này ngươi không cần làm gì cả, chuyện như vậy cứ giao cho Mộ Nhi là được.
Nhan Mộ Nhi nói xong cũng đi chuẩn bị.
Dạ Côn ngồi ở trên giường, nhìn hai vị kiều thê đang chuẩn bị, làm sao cảm thấy các nàng quá nhiệt tình rồi.
Dạ Côn cũng hưởng thụ quyền lợi một vị phu quân nên có, hiện tại căn bản không cần động, toàn bộ do hai vị thê tử chuẩn bị.
Cảm giác rất không tồi, kỳ thật cưới nhiều một chút, các nàng cũng có thể dễ dàng hơn.
Sau khi được hai vị thê tử chuẩn bị cho, Dạ Côn nhìn vào gương đồng, cảm giác mình vẫn rất có mùi vị, ánh mắt của các nàng cũng rất đặc biệt.
- Phu quân, tóc của ngươi có dài ra không?
Nhan Mộ Nhi tò mò hỏi, là cố tình hỏi, năm đó lúc nhìn thấy Dạ Côn, cái đầu của hắn đã trụi lủi rồi, cho nên khẳng định là bị mắc phải chứng bệnh rụng tóc.
Thấy vẻ mặt phu quân trong nháy mắt không xong, Nhan Mộ Nhi rất vui vẻ, chính là thích nhìn cái biểu tình này của phu quân.
Diệp Ly bên cạnh ôn nhu nói:
- Phu quân đừng lo lắng, đến lúc đó đi Thái Kinh mua chút bí dược, hẳn là có thể chữa khỏi chứng bệnh này.
- Nhưng thoạt nhìn hình như trọc rất triệt để, ngay cả cơ hội rụng cũng không cho.
- Đúng vậy, phu quân ngay cả phát quan cũng không thể mang, nếu như phu quân đội phát quan, nhất định sẽ rất đẹp.
- Ừm, anh tuấn bất phàm.
Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi giống như liên minh, thế mà đang nghiên cứu cái đầu trọc của Dạ Côn.
Vẻ mặt Dạ Côn kéo căng, nếu như không phải thê tử của mình, một quyền một tên.
- Đi thôi.
Dạ Côn đứng dậy, từ tốn nói, đi ra cửa trước tiên.
Trong lòng Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi rất cao hứng, phu quân thoạt nhìn rất tức giận, quá buồn cười.
Lúc hai người đối mặt, cả hai đồng thời hừ lạnh một tiếng, song song đi ra cửa.
Bên trong chính đường.
Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng vẻ mặt nghiêm túc ngồi, đứng bên cạnh là Trương Thiên Thiên cùng Lưu Lăng, Dạ Tần ngồi phía dưới.
Theo Dạ Côn dẫn theo hai vị thê tử đến, người Dạ gia xem như đến đông đủ.
Tốt xấu gì cũng là ngày đầu tiên về nhà chồng, làm con dâu đầu tiên phải kính trà cho Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng.
Uống xong trà con dâu dâng, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng lộ ra vẻ mỉm cười.
Đông Môn Mộng đặt chén trà xuống, từ tốn nói:
- Hai người các con hôm nay xuất phát đến An Khang châu.
- A!
- Nhanh như vậy?
Dạ Tần kinh hô một tiếng, Dạ Côn biết phải đi, nhưng không nghĩ tới mình vừa thành hôn liền lên đương, thế này cũng hơi gấp rồi.
Diệp
Ly cùng Nhan Mộ Nhi không quan trọng, chỉ cần ở bên cạnh phu quân là được rồi, ở đâu đều giống nhau.
Dạ Minh nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, chờ lúc nữa liền xuất phát, An Khang châu bên kia đã sắp xếp xong xuôi.
Đông Môn Mộng lấy ra một cái túi đẹp đẽ, căn dặn nói:
- Trong này có kim tệ sinh hoạt, nơi ở của các con tại An Khang châu cũng đã viết ở bên trong.
- Côn Côn, con cầm lấy, trên đường chiếu cố tốt đệ đệ, còn có thê tử của con, biết không.
Đông Môn Mộng nghiêm túc nói ra, hài tử cuối cùng cũng phải rời khỏi cái nhà này, bắt đầu con đường trưởng thành của mình, tuy làm cha mẹ không bỏ được, nhưng vì tương lai của hài tử, không thể không làm thế.
Dạ Côn hai tay đón lấy, rất là nghi hoặc:
- Mẫu thân, vì sao không đợi mấy ngày nữa?
- Côn Côn, mẫu thân biết con vừa mới thành hôn, là thời kì ngọt ngọt ngào, mẫu thân cũng có thể hiểu được.
Dạ Côn hết sức im lặng, mẫu thân, chúng con không có ngọt ngọt ngào.
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Ly cùng Nhan Mộ Nhi sau lưng đỏ lên, ai ngọt ngọt ngào với hắn chứ, không làm chúng ta sinh khí đã là tốt lắm rồi.
- Mẫu thân, con không sao.
Dạ Minh vỗ tay lớn một cái, sau đó đưa tay trái ra, Đông Môn Mộng bất đắc dĩ, xuất ra một kim tệ đặt ở trong tay trượng phu.
Dạ Minh cười to nói:
- Ta đã nói Côn Côn của chúng ta không phải loại nam nhân kia, Côn Côn chính là nam nhân có hoài bão, có chí lớn.
Dạ Côn cùng Dạ Tần xem như hiểu rõ, cha... ngươi đây không phải tự tìm không vui sao...
Đông Môn Mộng chậm rãi mở ra bàn tay:
- Đúng vậy, chí hướng của ngươi cũng rất bành trướng.
- Mộng Mộng, không chơi nổi.
- Ngươi có khả năng sao?
Đông Môn Mộng nhàn nhạt hỏi.
Dạ Minh nhìn chằm chằm Đông Môn Mộng, cuối cùng thần thái sợ sệt, thành thật trả kim tệ vừa thắng về.
Dạ Côn cùng Dạ Tần lắc đầu, biết ngay là như thế mà, cha à, ngươi có thể cường ngạnh một chút hay không, để huynh đệ chúng ta nhìn một mặt nhu nhược của mẫu thân một chút.
Bởi vì mỗi lần nhìn cha ngươi, đều là loại hết sức nhu nhược kia.
- Được rồi, các con đi đi.
- Hiện tại?
Dạ Côn ngốc ngốc hỏi.
- Đúng vậy, mẫu thân biểu đạt không đủ rõ ràng sao?
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau, mẫu thân rốt cuộc đang làm gì?
- Vậy... mẫu thân có gì muốn dặn dò không?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
- Căn dặn à, cũng không có gì căn dặn cả, bên ngoài làm việc cẩn thận một chút.
Dạ Minh thiếu kiên nhẫn nói ra:
- Bảo các con đi thì đi nhanh lên.
- Cha, con đi lấy ít đồ.
- Lấy cái gì, đến lúc đó thiếu gì mua nấy.
Dạ Tần nhẫn nhịn nghẹn miệng, cha có thể không khoác lác không, ngươi cho chúng ta tiền mua đồ mới ư?
Mặc dù Dạ Côn không rõ, nhưng nếu phụ mẫu đều nói rồi, vậy cứ làm như thế.
- Cha, mẹ, vậy chúng con đi đây, hai người bảo trọng, chiếu cố tốt bản thân.
- Cha mẹ, hai người yên tâm đi, con sẽ không để cho cha mẹ thất vọng.
- Cha mẹ, con dâu không thể hầu hạ bên cạnh.
- Cha mẹ, con dâu sẽ nhớ hai người.
Đông Môn Mộng thở dài:
- Đi đi, về sau có rảnh về thăm nhà một chút.
Đến lúc phải đi, Dạ Côn cùng Dạ Tần đều có chút không bỏ, nơi này có quá nhiều kỷ niệm.
- Đi thôi, đệ đệ.
Dạ Côn quay người, nhẹ nhàng nói ra, Dạ Tần nhẹ gật đầu, đi theo sau lưng Dạ Côn.