"Nè... Y/n em muốn gì... Cứ nói đi..."
Anh ấy ghé sát mặt tôi, ánh mắt sâu xa phản chiếu bóng hình người đối diện. Dermot đem tôi tựa vào người, hai chân tôi gác hai bên, mông đặt lên đùi anh. Khoảng cách da thịt sát gần hơn bao giờ hết. Có chút nóng, có chút ấm...
"Tôi... Không biết nữa..."
Dermot bất mãn với câu trả lời vừa thoát ra khỏi miệng tôi, đôi lông mày không khỏi cau lại. Đôi mắt đượm buồn khó nói. Nhưng vẻ đẹp của anh ấy cũng không phai nhạt đi, mà còn thêm sắc huyền bí lạnh lùng.
"Em yêu tôi không..?"
Một câu hỏi đột ngột.
"Có..."
Tôi rụt rè trả lời, tôi rất ngại nói lời yêu. Dù là đã tiến rất xa với Dermot.
"Nói em yêu tôi đi."
Vòng tay đang ôm eo tôi xiết chặt hơn. Đem khoảng cách rút càng ngắn. Nhịp tim của Dermot tôi liền nghe rất rõ. Khác với tôi, nó đập rất mạnh và nhanh.
"Tôi... Yêu cậu..."
Chất giọng nhỏ rù rì như tiếng ruồi bay, nhưng anh ấy không một lời phàn nàn.
"Vậy em muốn gì... Tôi, tất thảy đều cho em."
Dermot ôm chặt lấy tôi, ghé đầu vào cổ, hôn một vết trên nó rồi giữ nguyên tư thế. Nhịp tim cứ đập thình thịch mạnh mẽ như trống vỗ. Khiến tôi vô cùng động lòng, nghĩ chính mình thật ngốc vì trước đó cứ suy nghĩ vẩn vơ không đâu.
"Không... Không muốn gì đặc biệt cả..."
Tôi trả lời, hai tay đang buông thõng nãy giờ cũng ôm lại Dermot.
Anh ấy vẫn có gì đó khó hiểu, chất giọng trầm ấm nhưng buồn bã hỏi tôi một lần nữa.
"Em chắc không?"
"Chắc mà."
Dermot thả lỏng tôi ra một chút, anh lấy tay tôi, tự áp vào má mình. Mắt nhắm lại, như là đang tự an ủi bản thân. Tóc đen xoăn của anh rũ xuống, nét buồn thăm thẳm càng đậm rõ chất...
"Hay em muốn ra bên ngoài một lúc... Trong đây với tôi chắc ngột ngạt lắm đúng không...?"
Tôi không biết trả lời như nào, miệng cứ câm nín. Vì câu nói cũng có phần đúng... Gần như là vậy... Tôi không dối lòng mình được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dermot nhìn phản ứng của tôi, liền đoán được tâm tư. Ánh mắt quay đi, rồi lại liếc nhìn tôi. Tay đang áp má cũng được anh đặt xuống.
"Được rồi, vậy thì ra ngoài. Tôi ngoại lệ cho em một ngày này thôi."
Tâm trạng tôi mâu thuẫn, có chút vui cũng có chút buồn kỳ lạ. Tôi tự động đưa tay mình vuốt ve má anh. Dermot nhắm mắt, hưởng ứng nó nhưng cũng chưa vơi đi.
"Dỗi tôi à... Dermot?"
"Không có."
"Đang dỗi phải không?"
"Không có."
Anh nhắm mắt trong khi giận dỗi, tựa như một chú cún nhỏ, rất đỗi đáng yêu. Tôi khẽ cười khì.
Nghe tiếng tôi cười, đôi mắt xanh lóng lánh mở to, đăm đắm ngước nhìn. Lông mày cũng đỡ cau lại.
"Có hối hận không..?"
Anh chợt hỏi tôi.
"Hối hận gì?"
Tôi ngơ ngác.
"Về chúng ta."
Anh chăm chú quan sát từng cử chỉ của tôi..
"Tại sao cậu lại nghĩ vậy?"
Tôi dịu dàng đưa tay vuốt ve mái tóc rối bù xù của anh, nhẹ nhàng đặt câu hỏi.
"Không biết... Vì em mấy ngày nay rất kỳ lạ..."
Dermot đem tôi ôm sát lại gần. Tôi cảm nhận được tay anh có chút run nhẹ.
"Chắc do không gian của căn phòng này... Không có cửa sổ, không có nắng... Nên dễ suy nghĩ nhiều ấy..."
"Vậy thì tôi cùng em ra ngoài một ngày..."
"Ổn không đấy... Cậu có thích tôi ra ngoài đâu."
"..."
"Đấy."
Dermot đột ngột hôn lên môi tôi, cạy mở khoé miệng, đưa chiếc lưỡi mềm mại của mình cuộn tròn lấy chiếc lưỡi của người kia. Tay cũng không để yên, luồn vào lớp áo mỏng manh, sờ soạng từ trên xuống. Tôi không khỏi giật nảy người vì quá đột ngột, Dermot thật tùy tiện.
Được một lúc, anh dừng lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hai tay chỉnh áo cho tôi. Tiếp tục đặt một nụ hôn nhẹ lên cánh môi rồi mới dừng hẳn.
"Sao đấy, Dermot?"
Tôi thực không bắt kịp được suy nghĩ của Dermot mà.
"Không có gì... Nếu em muốn thì chúng ta sẽ ra ngoài."
Nghe được câu nói, tôi ngây ngô vui vẻ hò reo, đến lúc bắt gặp được ánh mắt của Dermot thì chất giọng tự nhiên trở nên lí nhí.
"Ha...ha... Vui ghê nhỉ."
Mồ hôi hột đổ ào ào như suối, tôi có chút căng thẳng.
"Y/n này..."
Giọng Dermot dịu dàng gọi tôi, nhưng tôi lại linh cảm được chuyện không lành...
"Nói em yêu tôi..."
Với anh ấy, tôi cảm thấy mình cứ như con mèo nhỏ, cất tiếng meo meo đáp lời chủ. Thật luôn...
"Tôi... yêu cậu..."
Vì sao càng ngày lời nói yêu lại càng khiến tôi ngượng ngùng nhỉ? Tôi tự hỏi. Cảm giác như gương mặt mình còn đang đỏ bừng bừng cả lên.
"Cứ tiếp tục cho đến khi tôi kêu em ngừng lại."
Dermot đè tôi xuống, tư thế có chút khó nói... Hai chân tôi gác ngay eo anh ấy, mông được cố định ngay nơi... Cũng khá khó nói... Tôi còn cảm nhận được chỗ đó có thứ... cũng rất khó nói đang cương lên.
"Này này, đừng, khoan..! Cái gì cũng phải từ t-"
Không nhanh không chậm, mà rất đúng lúc, Dermot chặn môi tôi, không để nó thoát ra tiếng. Tay cũng không ngừng sờ soạng khắp nơi dưới lớp áo mỏng. Đầu vú bị chơi đùa đến mẫn cảm. Dermot lại tiến đến, dùng lưỡi liếm láp nó. Rồi khuếnh trương khu vực ra khắp nơi phần thân thể. Nơi nào cũng để lại vết tích đánh dấu chủ quyền của anh ta.
"Y/n... Nói yêu tôi..."
Chất giọng Dermot trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết, như mê hoặc tôi làm theo mệnh lệnh.
"Y/n..."
Tôi lấy tay che mặt mình đang đỏ lên cả vì ngượng. Ướt át cất lên từng thanh âm.
"Tôi... Tôi... yêu... cậu..."
Nghe được, Dermot liền nở một nụ cười rất mỹ lệ. Mắt anh ấy híp lại, có chút gian xảo rồi đem hai cái tay còn đang che mặt kia khoá lại, để sang hai bên vai. Cánh môi nhẹ nhàng được đặt xuống một lần nữa.
Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên ái muội kỳ lạ. Ánh đèn ngà ngà tối càng tăng thêm sắc quyến rũ. Thân nhiệt có chút ấm, hoà quyện vào nhau nhưng cả hai đều không chê nực nội.
Dermot nhắm mắt, đầu kề đầu, hai cánh mũi chạm nhau, khẽ thì thầm.
"Thật... không muốn cho ai thấy em chút nào..."
Tôi nhìn Dermot, vẫn vương một nét buồn nhạt không rõ, đó mới biết tình cảm anh ấy dành cho tôi nhiều nhường nào.
"Vậy.. thì tôi không đòi ra ngoài nữa... Ở lại với cậu..."
Chậm rãi, Dermot mở mắt nhìn tôi, một cách chăm chú, anh hỏi.
"Em chắc chứ...?"
Dù là có hơi phân vân nhưng rồi tôi vẫn vì anh mà xiêu lòng.
"Chắc."
Một tiếng đáp chắc nịch và mạnh mẽ.
Đáy mắt Dermot có chút loé sáng, dường như tâm trạng đã vui lên hẳn. Anh cười nhẹ, hỏi tôi một lần nữa.
"Em chắc không?"
"Chắc."
"Cơ hội cuối, chắc nha."
"Chắc. Dermot, cậu nhiều lời quá."
"Hehe."
Anh ta cười tươi, trao tôi một nụ hôn sâu như bày tỏ nỗi lòng.
[Quả nhiên, Y/n vẫn rất dễ yếu đuối khi thấy tôi buồn mà. Vẫn như lúc ban đầu, không thay đổi... Thật tốt.]
Vì tâm trạng phấn khởi nên động tác cũng có chút nhiệt tình hơn so với khi nãy. Không khỏi khiến tôi không theo kịp nhịp độ, mặt phớt hồng