!
Triệu Anh chưa kịp phản ứng Vương Ảnh Quân đã như bay lao tới phía sau cô
- A.
.
Một tiếng la vang lên, âm thanh không quá lớn nhưng có vẻ rất đau đớn, Triệu Anh ngơ ngác quay người, cô vô cùng kinh hãi với cảnh tượng mà bản thân vừa chứng kiến.
.
Phía sau lưng cô lúc nảy là một con sói hoang trông rất hung bạo đang vồ tới
Và nếu như vừa rồi Vương Ảnh Quân không kịp thời đẩy cô ra có lẽ cô đã bị nó tấn công.
Cô gái nhỏ hoảng sợ cả người cứng nhắc, từ trước đến nay cô chưa từng gặp sói, thế nên không biết phải làm gì lúc này, con sói kia bấy giờ lại cách họ rất gần còn Ảnh Quân vì đỡ thay cô hiện tại đã bị thương ở ngực.
.
Nhìn gương mặt anh đau đớn, máu đỏ chảy ra trái tim Triệu Anh bất giác cảm thấy rất xót xa
- Đừng sợ, lùi lại đi, chậm thôi
Giọng nói trầm ấm của Ảnh Quân khẽ vang lên
Triệu Anh bấy giờ như sợ mất hồn phách, im lặng nghe theo lời anh nhẹ nhàng lùi lại
Cô chẳng còn tâm trí nghĩ đến điều gì, chỉ trông chờ vào người đàn ông trước mặt, dán mắt vào con sói hung tàn đối diện mình cơ thể mảnh mai không ngừng run rẫy.
.
Thoắt cái con sói đáng sợ kia đã gầm lớn rồi bỏ đi, mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt
Triệu Anh vừa vui mừng vừa kinh ngạc trước cảnh tượng vừa rồi.
.
Cô chỉ kịp trông thấy Vương Ảnh Quân nhanh nhẹn nhặt lấy một cành cây rồi gào lên rất lớn, trông anh khi đó như một vị tướng quân dũng mãnh ở chiến trường đang hô hiệu lệnh triệu tập quân sĩ trên các bộ phim cổ trang cô từng xem, sau đó anh ném mạnh cành cây trong tay vào ngay mắt con sói.
May mắn sao nó đã đau đớn và chịu rời đi, có lẽ nó nhận thấy anh cũng là một đối tượng nguy hiểm không nên chạm vào
Người đàn ông này thật khiến cô bất ngờ và thán phục.
.
Khi con sói đã đi một khoảng khá xa, lúc này Ảnh Quân mất sức vì đau đớn cả thân hình cao lớn không cầm cự nổi nữa ngã khụy xuống, Triệu Anh lo lắng tiến đến đỡ lấy anh
Cô cất giọng nấc nghẹn, đôi mắt long lanh dòng lệ
- Anh.
.
hức.
.
anh ngồi xuống nghĩ đi
Anh có ổn không?
- Không được.
.
Sói thường đi theo đàn có thể gần đây vẫn còn những con sói khác, chúng ta mau tìm chỗ an toàn mới có thể nghĩ ngơi.
Vương Ảnh Quân cất giọng nói khàn đi vì đau đớn giảng giải nguy hiểm vẫn đang rình rập.
.
Nhìn gương mặt diễm lệ của Triệu Anh lắm lem nước mắt anh liền trấn an cô
- Không sao.
Có tôi ở đây
Lời nói tuy ngắn gọn nhưng có thể khiến Triệu Anh tin tưởng, chẳng biết vì sao mỗi khi ở bên cạnh người đàn ông này cô luôn có cảm giác an toàn
Triệu Anh nhanh chóng dìu Ảnh Quân đến một cái lều nhỏ cách xa nơi vừa rồi, ở đấy còn có củi và một số vật dụng sinh hoạt.
Có lẽ là lều do người dân ở đảo ban ngày vào rừng đã dựng để nghĩ ngơi, họ dùng củi đốt thành một đóng lửa to để có thể vừa tránh thú dữ vừa sưởi ấm!
Cô gái nhỏ nhìn vết thương của Ảnh Quân ánh mắt xót xa, vô thức cảm thấy đau lòng và lo lắng cho anh.
Triệu Anh cũng vô cùng áy náy vì đã khiến anh bị thương, lập tức mở lời thăm hỏi
- Vết thương của anh có đau lắm không?
Xin lỗi nhé là tôi đã liên lụy anh, để tôi xem vết thương cho nhé
Bộ dáng ngoan ngoãn nhẹ nhàng của cô lúc này khiến Ảnh Quân có chút không quen, khóe môi cong lên ý cười anh đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô
- Đúng là do em liên lụy tôi đấy, rất đau mau xem giúp tôi đi.
Lời nói cũng có phần thẳng thắng quá khiến Triệu Anh hơi ngớ người, không phải chứ có phải anh nên khách sáo một chút, nói tránh một chút hay không nhưng nghĩ lại tên mặt lạnh này vốn dĩ