Bấy giờ Triệu Anh đã mệt mỏi nằm dài xuống giường nhưng người đàn ông lại tiếp tục tìm đến đôi môi căng mọng mà hôn cô thắm thiết, đôi tay không ngừng vuốt v e bầu ng ực đ ẫy đà
Cô gái nhỏ đáng thương cứ ngỡ mọi thứ đã kết thúc.
.
- Đừng mà.
.
tôi.
.
tôi không chịu nổi nữa.
.
ưm
Cô cố tìm lấy giọng nói qua hơi thở hỗn hển van nài Vương Ảnh Quân nhưng tiếc thay trong lúc này cô nói điều gì cũng chỉ là vô ích.
.
Anh tiếp tục dày vò cô cho đến khi gần sáng, thấy cô đã kiệt sức ngủ mất mới chịu miễn cưỡng buông tha
! ! !
Một giờ chiều hôm sau.
.
Triệu Anh tỉnh giấc sau cơn ngủ sâu vì kiệt sức, cô vốn tưởng hôm nay thức dậy cơ thể sẽ rất đau và nhếch nhác như lần trước ở đảo Hải Vân nên cô cố gắng nhẹ nhàng nhất để ngồi dậy tránh cảm giác đau rát
Nào ngờ khi cô từ từ kéo chăn ngồi lên, nơi tư m@t không hề có cảm giác tệ như cô đã tưởng tượng nó chỉ hơi nhói một chút, cơ thể cô cũng đã được vệ sinh rất sạch sẽ
Triệu Anh hiếu kỳ nghĩ ngợi, cô nhớ lại tối hôm qua khi bản thân mơ màng nhắm nghiền mắt cảm giác được có ai đó đã dùng khăn ấm lau người vệ sinh cho cô, tiếp sau đó còn cảm nhận được hai chân mình bị tách nhẹ ra nhưng do lúc này cô đã kiệt sức hoàn toàn chẳng quản nổi nên mặc kệ, không lâu sau cô lại cảm nhận được có gì đó lành lạnh áp nhẹ vào nơi nữ tính, cảm giác rất dễ chịu không còn đau rát
Có lẽ là người kia đã chăm sóc cô, trong lòng Triệu Anh dấy lên một luồng cảm xúc khó tả.
.
Cạch.
Đang mải mê nghĩ ngợi cánh cửa phòng đột nhiên bật mở khiến Triệu Anh khẽ giật mình
Người vào không ai khác là Vương Ảnh Quân, anh mang thức ăn lên tận phòng cho cô
- Em dậy rồi à? Đến ăn đi anh đã cho người chuẩn bị thực phẩm bổ dưỡng bồi bổ sức khỏe cho em đấy
Anh ân cần nói chuyện với Triệu Anh còn đổi cách xưng hô khiến cô nhất thời hơi khó quen
Triệu Anh mặc kệ không đáp lời anh, cô toàn thân rả rời là do ai chứ?
Dù vậy cô gái nhỏ cũng không ngược đãi bản thân mà nhanh nhẹn đến chén sạch thức ăn trên bàn, hôm qua vận động quá nhiều lại thêm hôm nay không ăn bữa sáng nên cô rất đói
Sau một lúc hoàn thành bổ sung năng lượng Triệu Anh cầm lấy đồ của mình định bước vào nhà vệ sinh
Vương Ảnh Quân lúc giờ im lặng ngồi bên cạnh đã cất giọng
- Em muốn làm gì?
- Tôi đến trường quay, chiều nay tôi có lịch làm việc.
- Không cần đâu, anh đã báo nghĩ giúp em rồi
Triệu Anh bực dọc đưa mắt nhìn anh, người đàn ông này còn tự cho bản thân cái quyền quản luôn công việc của cô sao?
- Sau này không được xen vào công việc của tôi.
Công việc là niềm vui duy nhất lúc này của Triệu Anh, cô thỏa hiệp trở thành người tình của anh nhưng đó là về đời sống tình cảm.
Anh không có quyền điều khiển cả việc đi đóng phim của cô, nên Triệu Anh rất khó chịu
- Tiện đây tôi có việc cần nói với anh, mối quan hệ giữa chúng ta tạm thời hy vọng anh đừng để truyền thông biết chuyện
Vương Ảnh Quân nhíu mày hiếu kỳ đưa mắt nhìn cô gái nhỏ
- Tại sao? Em có biết ngoài kia có bao nhiêu ngôi sao muốn được lên báo với anh lúc này không?
Được thôi, anh sẽ tôn trọng không xen vào công việc của em, còn chuyện mối quan hệ giữa chúng ta nó nằm ở phạm trù đời sống tình cảm vậy thì tại sao anh phải nghe em?
Triệu Anh im lặng một chốc mới đáp lời
- Tôi không muốn bị nói là kẻ dùng vốn tự có để đổi lấy danh tiếng, cũng không muốn bị cho là người đi lên nhờ bám víu đàn ông
Khi nghe câu trả lời Vương Ảnh Quân khẽ mỉm cười, chú hổ con của anh đúng là khác biệt, lúc nảy anh còn tưởng cô sợ người tên Hàn Chương kia biết được cô có mối quan hệ với anh nên mới muốn che giấu khiến anh cảm thấy hơi khó chịu
Giờ biết được lý do này anh rất vừa ý, vốn trong lòng đã đồng ý với cô nhưng vẫn cố tình làm khó Triệu Anh
- Lý do cũng thuyết phục, nhưng người làm ăn như anh chưa bao giờ chấp nhận yêu